Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 430: Muốn nội bộ tan rã Nhân Tổ điện, tỷ muội gặp nhau

Chương 430: Muốn nội bộ tan rã Nhân Tổ điện, tỷ muội gặp nhau Mà Bùi Hi Nguyệt cũng có suy nghĩ giống như Cố Hàn.
Cả người nàng đều bị lượng thông tin đột ngột xuất hiện này làm cho choáng váng, lật đổ tất cả những gì nàng đã biết từ trước đến nay.
Nếu thật sự như sư tôn của nàng đã nói, nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vậy thì những người có quan hệ huyết thống với nàng trên đời này đều đã c·hết hết mới phải.
Vậy thì nam nhân trước mắt có khí tức huyết mạch gần gũi với nàng nhất này là ai?
"Mộng Điệp... Thật là ngươi sao? Mộng Điệp!"
Giọng Phương Bạch có chút run rẩy, từng bước tiến đến gần Bùi Hi Nguyệt.
Cả người hắn giống như là không thể tin, lại giống như bị niềm vui làm cho choáng váng đầu óc, có chút không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Phương Mộng Điệp.
Tên ban đầu của Bùi Hi Nguyệt.
Sau khi bị người của Nhân Tổ điện mang đi.
Tất cả những gì nàng đang có hiện tại đều là giả.
Tên là giả, cuộc đời và thân phận mà nàng đang có cũng là giả!
Dù cho vẫn còn đang trong một loại trạng thái phong ấn nào đó.
Thân thể Bùi Hi Nguyệt vẫn không thể khống chế được sự run rẩy, thậm chí càng ngày càng kịch liệt.
"Nàng không thể tiếp nhận chân tướng sự việc."
Cố Hàn nhấp một ngụm trà, nói với Phương Bạch đang có chút mờ mịt luống cuống: "Để nàng bình tĩnh lại một chút đã."
"Ngươi có thể kể cho nàng nghe về những chuyện cũ của gia đình, và toàn bộ sự tình đầu đuôi."
Phương Bạch hơi sững sờ.
Không nói đến việc thực lực của Cố Hàn đã cường đại đến mức hắn hoàn toàn không cảm giác được khí tức của đối phương.
Mà so với Bùi Hi Nguyệt cái gì cũng không biết, thậm chí ngay cả ký ức cũng hoàn toàn trống rỗng.
Hắn, người đã biết được chân tướng, ngược lại càng phải bình tĩnh hơn, càng có thể chấp nhận thực tế hơn.
Phương Bạch hít sâu một hơi, cổ họng khàn khàn cất lên giọng nói vô cùng trầm thấp, dần dần kể lại những sự thật về năm đó.
Sự tình trên thực tế không khác mấy so với những gì Cố Hàn đã nói.
Chỉ là nhiều chi tiết hơn mà thôi.
Đến cuối cùng, tâm trạng của Phương Bạch trở nên vô cùng kích động.
"Mộng Điệp.... Ta không biết những năm qua con đã trải qua những gì, nhưng con thật sự là dòng máu Phương gia chúng ta, điểm này ta có thể dùng chính tính mạng mình ra đảm bảo!"
"Con vốn không phải là cô nhi, từ trước đến nay cũng không phải là người bị bỏ rơi!"
"Con có cha mẹ rất yêu con, còn có cả anh trai và chị gái rất cưng chiều con!"
"Mà ngày con bị mang đi, đúng vào ngày gia đình Phương gia chúng ta tổ chức tiệc đầy tháng cho con!"
"Ngày đó, vốn nên là khoảng thời gian náo nhiệt, vui vẻ nhất của gia tộc Phương gia chúng ta, nhưng không ngờ, ngày đó lại trở thành ác mộng đẫm m.áu kinh hoàng nhất của Phương gia!"
"Ngày đó, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, dường như bị một cái lồng khổng lồ bao phủ hoàn toàn, một bóng người sừng sững trên đám mây sâu thẳm, hắn tự xưng Bùi Thiên, nói muốn mang con lên tiên đồ...."
Nghe đến câu này, thân thể Bùi Hi Nguyệt run lên dữ dội, tim như lỡ một nhịp.
Bùi Thiên, đó chính là sư tôn của nàng, cũng chính là tên thật của Nhân Tổ bây giờ.
Một tu sĩ nhỏ yếu, thậm chí còn chưa đạt đến Linh Cung cảnh.
Vậy mà lại biết tên thật của Nhân Tổ điện Nhân Tổ.
Những chi tiết này gián tiếp làm nổi bật lên thông tin, đã rõ ràng không cần phải nói nữa.
"Tên kia cũng là một tên súc sinh!"
"Lúc ấy hắn cứ nhất quyết muốn mang con đi, dù cho con quỳ trên mặt đất, đầu đập đến m.á.u chảy, kh.óc đến khàn cả giọng cũng hoàn toàn vô dụng...."
Phương Bạch nói đến cuối câu gần như nghiến răng nói hết tất cả những lời đó.
"Hắn không chỉ khi dễ chúng ta ngay trước mặt để mang con đi, mà còn dùng bí pháp nguyền rủa huyết mạch táng tận lương tâm, để cho tất cả mọi người của Phương gia chúng ta đều phải ch.ết bất đắc kỳ tử mà c.hết!"
"Nếu không phải khi ta còn trẻ, được một vị lão giả tiên nhân ban cho phù lục phù hộ, đánh đổi bằng việc phế bỏ gần như toàn bộ tu vi, thì miễn cưỡng mới nhặt lại được một mạng, e rằng từ nay về sau, trên đời ngoài con ra, sẽ không còn ai là người có dòng máu Phương gia nữa!"
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, nàng đã bị tức đến ngất rồi."
Giọng Cố Hàn đạm mạc vang lên, cắt ngang những lời tràn đầy hận thù kêu than của Phương Bạch.
Đồng thời, theo Cố Hàn giải trừ trói buộc đối với Bùi Hi Nguyệt.
Bùi Hi Nguyệt, người đã hoàn toàn mất đi ý thức, như bùn nhão mềm nhũn ngã xuống đất.
Cố Hàn cũng có chút im lặng.
Vốn dĩ hắn muốn để Phương Bạch kể cho Bùi Hi Nguyệt nghe một vài sự thật trong quá khứ.
Thuận tiện nhận thân với nàng, để Bùi Hi Nguyệt tin tưởng Phương Bạch chính là chú của nàng.
Ai ngờ, Phương Bạch lại cứ tập trung vào nỗi hận thù đã nói ở trước đó.
Đến cả chi tiết cha mẹ nàng chết bi thảm thế nào cũng kể hết ra.
Chẳng phải sao, Bùi Hi Nguyệt, người đã đại khái tin vào lời Phương Bạch, sau khi biết năm xưa gia tộc đã bị diệt vong như thế nào thì trực tiếp bị tức đến ngất đi.
Nhưng cũng tốt, một liều t.h.u.ố.c m.ạ.n.h mới có thể có hiệu quả.
Tiền đề để nắm quyền kiểm soát Nhân Tổ điện cũng chính là cần phải kéo Bùi Hi Nguyệt về phe của mình trước đã.
Dù sao thì, Nhân Tổ điện rất đặc thù.
Nội tình cường đại là một mặt khác.
Chủ yếu nhất là Nhân Tổ điện toàn là một đám ngụy quân tử.
Các đời Nhân Tổ đều là đánh cái chiêu bài vì cái gọi là đại nghĩa thương sinh, hành y cứu thế, cứu vãn thương sinh để đi khắp nhân gian.
Và cũng tranh thủ lúc cái gọi là nguy cơ, ca ngợi Nhân Tổ hoành không xuất thế, dẫn dắt thương sinh thoát khỏi khốn khó trong những câu chuyện cũ rích.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại rất hiệu quả.
Dưới sự nỗ lực của mấy tên ngụy quân tử Nhân Tổ này, đúng là đã tạo nên thanh danh tốt cho Nhân Tổ điện.
Hiện tại mọi người khi nhắc đến Nhân Tổ điện, dù là tu sĩ hay là dân thường đều khen ngợi.
Nói môn phái này mới thực sự là tông môn chính đạo làm ổn định trật tự thế gian.
Thậm chí còn có không ít người không có não ủng hộ.
Nếu như hắn trực tiếp phái cường giả ra tay với Nhân Tổ điện, rất có thể sẽ bị kẻ có lòng mượn dao g.i.ế.t người, chụp cho mấy cái mũ lên đầu.
Hắn coi như đã hiểu.
Thảo nào kiếp trước tên Diệp Thanh Vân kia lại có thể hô phong hoán vũ trong dư luận.
Hóa ra còn có một cái tông môn ngụy quân tử Nhân Tổ điện, dẫn theo một đám lớn thủy quân cùng tham gia, ở trong bóng tối dắt mũi cho hắn.
Đã không thể trực tiếp dùng vũ lực để trấn áp được.
Vậy thì phải thông qua Bùi Hi Nguyệt, từ bên trong Nhân Tổ điện mà bắt đầu tan rã....
Cùng lúc đó.
Trong một hành cung tráng lệ ở Trường Thanh thành.
Mộc Băng Hoàng, người đã đạt thành hợp tác tiếp theo với Cố Hàn.
Đã quyết định lập tức trở về Băng Linh Thánh Tông để triển khai kế hoạch đoạt quyền.
Nhưng khi còn chưa rời khỏi đại điện, đột nhiên cảm thấy thân thể như bị đứng lại.
Ầm — — Ngay sau đó, một cơn bão băng giá đáng sợ lấy nàng làm trung tâm, cuồn cuộn kéo đến như muốn bao phủ cả bốn phương tám hướng.
Toàn bộ đại điện trong trận bão tuyết cực lạnh này, giống như bị đông cứng, bao phủ lên một tầng sương lạnh trong suốt.
"Không cần phải giấu đầu hở đuôi nữa, ra đây đi."
Đôi mắt màu xanh băng của Mộc Băng Hoàng chăm chú nhìn vào một phương hướng.
Dường như ở nơi đó có một người trong suốt mà không ai nhìn thấy được.
Khoảng mấy nhịp thở trôi qua.
Người đang ẩn trong khoảng không gian kia mới như là cuối cùng cũng đã chuẩn bị tư tưởng xong, từ từ xuất hiện.
"Ngươi là..."
Nhưng khi nhìn rõ được dung mạo của thân ảnh này, Mộc Băng Hoàng như bị sét đánh, như tượng đá cứng ngắc tại chỗ.
Người trước mặt này lại là muội muội đã ch.ết của nàng... Mộc Bạch Lăng!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận