Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 226: Mấy cái mới vây quét, Ma Tông xuất thủ

"Trường Ca huynh xuống dưới có thể gặp phải đại phiền toái lớn rồi!"
Bên dưới lớp cát vàng.
Mộng Anh Tuyết và Vương Đằng thu liễm khí tức, liếc nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện lên ý nghĩ này.
Để ngăn ngừa có tình huống ngoài ý muốn nào đó phát sinh, không làm cho Cố Hàn thêm phiền phức nữa.
Bọn họ cũng chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng thật đúng lúc, đụng phải La Khiếu Thiên cùng đám người Nhân Ngư Vương tộc đang đuổi theo Cố Hàn do ảnh hưởng từ lời nguyền của nhân ngư.
May mà bọn họ phản ứng rất nhanh, vận dụng pháp bảo Nặc Tức đặc thù, áp chế và ẩn giấu đi khí tức của bản thân, không bị La Khiếu Thiên phát giác.
Nhưng cái trốn một chút này lại vô tình nghe được toàn bộ kế hoạch của La Khiếu Thiên.
Cho dù thân ở trong sa mạc nóng bức.
Họ đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Cố Hàn xâm nhập sa mạc, muốn tìm mảnh di tích cổ xưa đặc biệt kia.
Vốn đã sẽ gián tiếp bộc phát xung đột ma sát với những thiên kiêu Yêu tộc mạnh hơn bên trong.
Bây giờ, phía sau hắn lại có thiên kiêu Nhân Ngư Vương tộc đuổi tới.
Hết lần này tới lần khác, thiên kiêu Nhân Ngư Vương tộc lại muốn cùng Viêm Long Thiên Tông liên kết.
Đây không phải là bị bao vây hai mặt, mà là bị vây công nhiều phía!
Cố Hàn bất quá chỉ có một mình, bị mấy đại trận doanh này vây công, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
"Không được!"
"Ta nhất định phải nói chuyện này cho Trường Ca huynh, để hắn tìm cơ hội thoát khốn!"
Mộng Anh Tuyết cắn răng quyết định: "Hắn bây giờ chắc hẳn vẫn chưa đi xa, ta còn có thể đuổi kịp hắn!"
"Ngươi điên rồi sao!?"
"Mấy tên thiên kiêu Nhân Ngư Vương tộc kia đang ở ngay gần đây, những tên không ra người, không ra yêu này, đối với Nhân tộc chúng ta cũng ôm ác ý cực lớn!"
"Bây giờ ngươi thoát đi trong trạng thái ẩn nấp, bọn chúng mà thấy ngươi thì khả năng lớn sẽ trực tiếp giết ngươi!"
Vương Đằng lập tức giữ Mộng Anh Tuyết lại, hy vọng nàng có thể tỉnh táo hơn, đừng làm loạn.
Mặc dù bọn họ và Nhân Ngư Vương tộc không có gì xích mích, cũng không quen biết.
Nhưng Nhân tộc và Nhân Ngư Vương tộc có thù hằn truyền kiếp.
Dù sao, Nhân tộc giỏi về mậu dịch, Vô Ngân hải lại giáp ranh với mỗi đại lục.
Vì vậy không thể thiếu các đội thuyền hoặc hạm đội đi lại trên biển.
Điều này dẫn đến việc thường xuyên có những cuộc ma sát với thế lực bá chủ trên Vô Ngân hải là Nhân Ngư Vương tộc vì nhiều lý do.
Thậm chí còn bùng nổ vài cuộc đại chiến quy mô lớn.
Mấy đại thế lực cường đại liên hợp muốn bao vây tiêu diệt Nhân Ngư Vương tộc.
Nhưng luôn không tìm thấy hang ổ của Nhân Ngư Vương tộc nên mỗi lần đại chiến đều thất bại.
Vì vậy, một khi Nhân tộc chạm mặt với Nhân Ngư Vương tộc, chắc chắn sẽ như kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.
"Vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ sao!?"
"Nếu không phải Trường Ca huynh ra tay tương trợ vừa nãy, chúng ta đã sớm chết trong tay đám Yêu tộc kia rồi! Thậm chí còn gặp phải nhục nhã chưa từng có!"
"Bây giờ Trường Ca huynh cứu chúng ta khỏi nguy nan, hiện tại hắn gặp nạn, chúng ta lại định làm một lũ vong ơn bội nghĩa sao!?"
Mộng Anh Tuyết tính cách chính là như vậy, ân oán phân minh.
Cố Hàn có ân với nàng, vậy nàng phải tìm cách báo đáp.
"Ngươi nói vậy, Vương Đằng ta tương lai muốn thành đế, làm người làm việc quang minh chính đại!"
"Bây giờ ân nhân gặp nạn, ta lại có thể làm ngơ, làm kẻ vong ân phụ nghĩa sao?"
"Ta lát nữa sẽ ra ngoài làm ồn ào chút, thu hút sự chú ý của Nhân Ngư Vương tộc, ngươi nhân cơ hội này nhanh chóng rời đi, tìm Tô Trường Ca, kể cho hắn chuyện vừa xảy ra!"
Mộng Anh Tuyết hơi sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới Vương Đằng lại có khí phách như vậy.
Hành động này không khác gì tự mình châm lửa đốt thân, sơ ý một chút sẽ chết không có chỗ chôn.
"Tính cả ta nữa đi, một mình Vương Đằng huynh làm mồi nhử quá nguy hiểm, không an toàn."
"Rất dễ khiến kế hoạch có sai sót."
Một tu sĩ Nhân tộc khác lúc này cũng lên tiếng.
"Thôi đi, không có Trường Ca huynh, ta chỉ sợ đã sớm chết rồi, tính ta một người nữa."
Mấy người khác cũng lần lượt bày tỏ thái độ.
Không nói tới Cố Hàn vốn có ân với bọn họ.
Hơn nữa, đám người Nhân Ngư Vương tộc kia vẫn luôn canh giữ ở gần khu vực của bọn họ, thời gian ngắn cũng sẽ không đi.
Nằm rạp trong sa mạc, bị ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt, thật sự quá dày vò.
Không bằng trực tiếp xông lên một phen, còn có thể tiện thể trả lại chút ân tình với Cố Hàn.
Kế hoạch đã thành.
Vương Đằng và những người chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của Nhân Ngư Vương tộc lúc này không do dự nữa.
Lần lượt thúc giục tu vi, hóa thành những vệt cầu vồng, tán đi bốn phương tám hướng.
Bọn họ không cần phải giao chiến với người của Nhân Ngư Vương tộc, chỉ cần có thể thu hút tầm mắt của đối phương là đủ rồi!
"Nhân tộc! Trong sa mạc có tu sĩ Nhân tộc đi lạc!"
Động tĩnh của bọn họ rất nhanh đã bị thiên kiêu Trường Sinh Quyết của Nhân Ngư Vương tộc phát hiện.
"Không ngờ ở đây lại có thể gặp phải Nhân tộc đi lạc, đừng để bọn chúng chạy thoát, giết bọn chúng!"
"Tô Trường Ca tên Nhân tộc đáng chết giết tộc nhân chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ giết những tên Nhân tộc này, dùng máu của chúng để an ủi vong linh tộc ta!"
Cho dù trong người chảy một ít huyết mạch Nhân tộc, ác ý của Nhân Ngư Vương tộc đối với Nhân tộc cũng vô cùng lớn.
Nhìn thấy mấy tu sĩ Nhân tộc lạc đàn là Vương Đằng và những người khác, trong nháy mắt lộ nguyên hình, quyết định giết sạch bọn họ!
"Bọn súc sinh đáng chết này, chờ bà đây cùng người của Hồng Diệp tông hội hợp, nhất định sẽ giết sạch bọn mày để trả mối hận hôm nay!"
Mộng Anh Tuyết thầm mắng một tiếng, nhân lúc Vương Đằng và những người khác thu hút sự chú ý của Nhân Ngư Vương tộc, không dám dừng lại, cấp tốc hướng về phía sa mạc sâu nơi Cố Hàn biến mất mà đuổi theo....
Trong một dãy núi sương mù bao phủ.
Có mấy bóng người đang cực tốc tiến về phía trước trong rừng sâu, hướng về phía tây sa mạc của Phiêu Miểu Tiên Đảo mà tiến tới.
Mà người dẫn đầu chính là một nữ tử có dáng người gợi cảm nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp.
Mái tóc dài của nàng tổng thể là màu đen, nhưng lọn tóc lại mang màu đỏ rực bắt mắt, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy.
Phượng Linh Diễm, thánh nữ của Viêm Long Thiên Tông lần này vào Phiêu Miểu Tiên Đảo thăm dò.
Thực lực tổng hợp ngang với Tào Diễm, kẻ bị Cố Hàn giết trước đó, cũng là một thiên kiêu cực kỳ mạnh mẽ.
Giờ phút này, nàng cũng nhận được truyền âm của thiên kiêu Nhân Ngư Vương tộc, đang trên đường chạy tới sa mạc, quyết định tập hợp mấy tinh nhuệ của tông môn, phối hợp với người của Nhân Ngư Vương tộc giết Cố Hàn.
Nhưng đúng lúc này.
Một mùi máu tươi nồng đậm bỗng nhiên từ phía trước rừng rậm bay tới.
Thân hình Phượng Linh Diễm đang bay nhanh lúc này ngưng lại, trong lòng nhất thời dâng lên một loại dự cảm bất tường cực kỳ lớn.
Diện tích Phiêu Miểu Tiên Đảo cực lớn.
Để có thể thu được nhiều cơ duyên hơn trong khoảng thời gian ngắn, Viêm Long Thiên Tông của bọn họ cũng giống như những tông môn khác, ngay khi tiến vào Phiêu Miểu Tiên Đảo đã chia ra hành động riêng lẻ.
Mà khu vực phía trước đó, là nơi bọn họ và một nhóm người khác đã hẹn gặp nhau.
Giờ phút này ở đó lại có mùi máu tươi nồng đậm truyền ra!
Điều này chẳng phải có nghĩa là ở đó có thể đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ sao!
Phượng Linh Diễm liếc nhìn mấy tinh nhuệ thiên kiêu của Viêm Long Thiên Tông, đã ngầm thúc giục khí tức, sắc mặt cảnh giác tiến gần tới khu vực đó.
Xuyên qua rừng rậm, đi đến một khu vực tương đối trống trải, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Phượng Diễm Linh và những người khác lúc này như bị sét đánh, đồng tử co rút lại, giống như thấy một hình ảnh phá vỡ nhận thức, cả người đều hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Mùi máu tươi khuếch tán trong không khí càng nồng nặc.
Trong tầm mắt, khu vực này ngổn ngang lộn xộn những thi thể tàn phá!
Mà bộ đồ họ mặc trên người, đều là người của Viêm Long Thiên Tông!
Một nhóm đệ tử muốn tụ hợp cùng bọn họ ở chỗ này, cùng tiến đến sa mạc vây quét Cố Hàn, giờ phút này tất cả đều biến thành tử thi!
Hết lần này đến lần khác, kẻ cầm đầu vẫn chưa rời khỏi nơi này, lúc này đang đứng ở cách đó không xa, giống như là chuyên môn chờ đợi bọn họ đến.
Chỉ thấy ở trung tâm của đám thi thể, một người có dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, tựa vào một lưỡi hái đen nhánh cao hơn mình vài phần.
Lúc này thấy bọn họ đến, khóe môi thiếu nữ nhếch lên một độ cong khiến người rùng mình, đôi mắt tinh hồng hiện lên hồng quang khiến người ta da đầu tê dại.
Mà mái tóc dài màu đen kia của nàng, giờ phút này giống như bị máu tươi thấm ướt, không ngừng nhỏ xuống huyết thủy xuống đất.
"Huyết Nguyệt Ma Tông... Hàn Mộng Dao!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận