Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 165: Ta muốn thành đế, cái này thiên mệnh không cần cũng được!

Chương 165: Ta muốn thành đế, cái này thiên mệnh không cần cũng được!
Từ thế giới xen lẫn màu đen trắng.
Ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, Sở Ấu Vi máy móc cứng ngắc bước đi trên một con đường ánh sáng luân hồi.
Và xung quanh nàng, thỉnh thoảng có những cơn bão luân hồi cuốn theo các loại hình ảnh thời không hiện lên.
Có tốt đẹp, có bi thương, nhưng càng nhiều hơn chính là những nỗi thống khổ vô biên mà nàng không cách nào đối mặt.
Đó là hình ảnh sư huynh gặp phải bất công trong dòng thời không.
Đó là nàng, người sư muội, người từng được sư huynh tin tưởng nhất, khi xưa sư huynh gặp nạn lại biểu hiện sự lạnh lùng mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy xa lạ.
Không biết đã đi trên con đường này bao lâu.
Trước mặt lại hiện ra một cánh cửa ánh sáng luân hồi.
Những ngày này, nàng đã quen với cảnh tượng như thế, vẻ đờ đẫn trên mặt vẫn không có chút biến hóa nào.
Trong cánh cửa ánh sáng luân hồi kia là một thế giới đặc thù, hoàn toàn do sức mạnh pháp tắc luân hồi tạo thành.
Bước vào thế giới kia, nàng sẽ phải thực sự trải qua những nỗi đau khổ mà mình không muốn đối mặt nhất.
Hoặc là những hình ảnh đau thấu tim gan trong kiếp trước.
Những ngày này, nàng đã không biết tiến vào bao nhiêu thế giới như vậy, trải qua vô số cảnh tượng đủ làm cho người ta suy sụp tinh thần.
Nếu là người khác, thậm chí cả cường giả Chí Tôn cảnh, sau khi trải qua những hình ảnh đau khổ đến chết đi sống lại như vậy, có lẽ đạo tâm đã vỡ nát, sẽ hoàn toàn mất phương hướng trong Luân Hồi Luyện Ngục, trở thành một bộ phận của vòng luân hồi thống khổ.
Nhưng tình huống của Sở Ấu Vi lại vô cùng đặc biệt.
Hình ảnh trong Luân Hồi Luyện Ngục thật sự khiến nàng đau khổ đến mức muốn chết để chuộc tội, muốn trực tiếp trầm luân vào vực thẳm.
Tuy nhiên, nàng càng muốn tìm lại sư huynh, trả lại hết tội nghiệt trong đời này, thậm chí cả kiếp trước.
Giống như những lời sư tôn đã nói.
Đem tất cả trở về lúc ban đầu, khi mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Mấy người các nàng ở Bạch Vũ phong, trải qua những ngày tháng bình dị và ấm áp.
Ý nghĩ này đã giúp nàng chống đỡ đến tận bây giờ.
Không chút do dự, Sở Ấu Vi lại bước vào sâu bên trong cánh cửa ánh sáng luân hồi không biết là thứ bao nhiêu.
Ánh sáng chói lóa từ bốn phương tám hướng ập đến, như thủy triều che khuất thân thể nàng.
Khi ánh hào quang chói mắt cùng cảm giác hôn mê nồng nặc hoàn toàn biến mất, tầm mắt trước mặt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Vốn tưởng rằng đây sẽ lại là một khúc xạ hình chiếu về những nỗi thống khổ mà mình từng trải qua.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lần này lại khiến Sở Ấu Vi có chút ngây người.
Nó khác hoàn toàn với tất cả những hình ảnh thời không nàng từng trải qua trước đó.
Đập vào mắt là một khung cảnh như ngày tận thế, giống như đại kiếp nạn.
Ầm ầm!
Phía trên bầu trời, mây xanh rung chuyển, tiếng nổ tận thế xuyên qua màng nhĩ không ngừng vang lên bên tai.
Các loại màu sắc lôi đình xen lẫn dày đặc, tựa như biến thành một khu rừng lôi bão hoàn toàn được ngưng tụ từ tia chớp.
Kinh khủng nhất là ở trung tâm vòng xoáy lôi bão, một mảng lớn hư không đã hoàn toàn đổ sụp, tạo thành một cái hố đen sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thấy cuối.
Thiên uy rực rỡ từ trên cao ập xuống, như một ngọn núi lớn đè thẳng lên người, khiến tất cả tu sĩ sinh linh ở dưới áp lực này chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt trào lên khắp toàn thân.
Và lúc này, tại sâu trong cái hố lớn đó, một con mắt khổng lồ xuất hiện, trên đó đan xen những thần văn được ngưng tụ từ sức mạnh của thiên đạo.
Giờ phút này, nó giống như một con mắt của thần linh, cao cao tại thượng quan sát vô số tu sĩ sinh linh.
Sở Ấu Vi lúc này run lên toàn thân, đây là Thiên Đạo Chi Nhãn, cụ thể hóa ý chí của Thiên Đạo, theo một nghĩa nào đó, nó thậm chí có thể đại diện cho bản thân Thiên Đạo!
Lúc này, một giọng nói cao cao tại thượng, to lớn như có như không vang vọng bên tai vô số người.
"Cố Hàn là tội nhân không thể tha thứ của Huyền Hoàng đại thế giới!
"Tàn nhẫn sát hại Diệp Thanh Vân, người gánh vác khí vận vạn cổ của Huyền Hoàng đại thế giới, khiến Huyền Hoàng đại thế giới mất đi cơ hội thăng cấp lên một đẳng cấp thế giới cao hơn! Tội lỗi đáng chém!"
"Hôm nay, ta lấy danh nghĩa Thiên Đạo của Huyền Hoàng đại thế giới hạ pháp chỉ! Phàm ai đánh giết Cố Hàn, đem đầu của hắn dâng lên cho ta! Sẽ được thiên mệnh ban ơn!"
Thiên mệnh!
Đây chính là một loại năng lượng bản nguyên thiên địa không thể thiếu để chứng đạo thành đế, một thế giới nhiều nhất chỉ có mấy cái.
Tu sĩ muốn có được không những phải hao tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết, mà còn cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng bây giờ, chỉ cần đánh giết Cố Hàn, đem đầu hắn hiến cho Thiên Đạo, thì có thể nhận được thiên mệnh, chẳng khác nào một chiếc bánh lớn trên trời rơi xuống!
Hơn nữa, phàm là người cần thiên mệnh, trên cơ bản đều là những siêu cấp cường giả đạt đến cực hạn Chuẩn Đế.
Họ không phải là lão tổ của một số thế lực siêu cấp, thì cũng là những cao nhân ẩn thế xem thiên địa là bàn cờ.
Thiên Đạo ban xuống đây là mệnh lệnh.
Đây là trực tiếp đẩy Cố Hàn đến phía đối lập với Huyền Hoàng đại thế giới, trở thành kẻ thù của thiên hạ!
Quả nhiên không sai, ngay khi pháp chỉ của Thiên Đạo được ban xuống, đã có không ít cường giả hưởng ứng.
"Ta, Bắc Minh đạo nhân tuân theo pháp chỉ của Thiên Đạo!"
"Đánh giết người cướp đoạt khí vận đỉnh phong vạn cổ của Huyền Hoàng đại thế giới, ngăn cản con đường thăng cấp của Huyền Hoàng đại thế giới, quả thực tội không thể tha thứ, đáng để mọi người tru diệt!"
"Pháp chỉ này! Ta, người hành đạo của Thiên Hành cũng tiếp nhận!"
Sau khi hai âm thanh này vang lên, càng ngày càng nhiều cường giả lần lượt lên tiếng.
Dù sao cũng là đánh bằng chiêu bài hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ chính khí thiên địa, coi Cố Hàn như kẻ địch chung của Huyền Hoàng đại thế giới, một kẻ mà ai cũng có thể tru diệt.
Có thể nói là vừa làm gái lầu xanh, vừa muốn lập đền thờ.
Giết Cố Hàn chẳng những có thể đạt được thiên mệnh, mà còn có thể làm cho danh vọng bản thân được tăng lên rất nhiều.
Lúc này, con mắt Thiên Đạo xuất hiện trong cái hố lớn khổng lồ khẽ chuyển động.
Sở Ấu Vi, người đang ngơ ngẩn, trong nháy mắt cảm nhận được một ánh mắt đang hướng về mình.
"Ta biết, ngươi và Cố Hàn từng có một mối quan hệ sâu sắc."
"Nhưng bây giờ ngươi đã là Chuẩn Đế, chỉ cần đạt được thiên mệnh, thì có thể thực sự trở thành Đại Đế sừng sững trên đỉnh cao, được vô số người cúng bái ca tụng."
"Cơ hội như vậy, ta hy vọng ngươi đừng phạm sai lầm ngu ngốc mà bỏ lỡ."
"Nếu không, chờ đợi ngươi chỉ có chết không có chỗ chôn, vĩnh viễn không có cơ hội luân hồi chuyển sinh."
Thiên Đạo Chi Nhãn không cố ý kiềm chế âm thanh của mình, mà để giọng nói vang vọng rõ ràng bên tai vô số người.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Cố Hàn trong thời kỳ này trên thực tế đã có được thế lực của mình và những người ủng hộ mình.
Việc hắn tạo áp lực lên Sở Ấu Vi trước mặt mọi người cũng là để uy hiếp gián tiếp những người đang đứng trong phe của Cố Hàn.
Vô số ánh mắt của các cường giả đều đổ dồn về phía này.
Có người lộ vẻ địch ý, có người lộ vẻ không tốt, cũng có người lộ vẻ cảnh giác.
Tuy nhiên, lần này Sở Ấu Vi ngạc nhiên phát hiện, thân thể của mình thế mà lại do chính mình làm chủ, không cần phải bị ép làm những chuyện mà bản thân không muốn làm.
Kể cả một vài điều cũng không muốn nói.
Có lẽ do lúc trước đã trải qua vô số lần thống khổ luân hồi bất lực, khiến nàng sớm đã không còn để ý đến sống chết.
Hoặc có lẽ, nàng căn bản không để ý đến sự uy hiếp của ý chí Thiên Đạo.
Cũng có lẽ, nàng không muốn vì sự nhát gan của bản thân mà một lần nữa mất đi sư huynh.
Sở Ấu Vi ngẩng đầu, không tránh không né nhìn thẳng vào Thiên Đạo Chi Nhãn khổng lồ kia, giọng nói tràn đầy sự kiên định.
"Ta cự tuyệt!"
"Ta muốn thành đế, nhưng nếu phải hy sinh người ta muốn bảo vệ nhất..."
"...thì cái thiên mệnh này, không cần cũng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận