Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 406: Tiếc nuối xen lẫn gió tuyết, cho đến thê lương chết đi

Chương 406: Tiếc nuối xen lẫn gió tuyết, cho đến thê lương c·h·ế·t đi
"Lão tổ, việc này nên làm thế nào cho phải? Đến tột cùng là đ·á·n·h hay là không đ·á·n·h. . . . . ?" Nam Cung Vấn Thiên do dự nửa ngày, cái này mới rốt cục lấy hết dũng khí, mở miệng dò hỏi.
Dù sao, p·h·á Thương lão tổ toàn thân tản ra uy thế quá kinh khủng. P·h·á Thương lão tổ thậm chí không cần cưỡng ép ra tay xử lý lão hoàng chủ của bọn hắn, chỉ cần trì hoãn một lát, thì Thái Hoa tiên triều của bọn hắn cũng chắc chắn bại trận.
Giờ phút này, tất cả ánh mắt của những người thuộc hoàng thất Thái Hoa tiên triều đều tập trung vào p·h·á Thương lão tổ chờ đợi câu t·r·ả lời của hắn.
Trầm ngâm trọn vẹn mấy hơi thời gian. Nam Cung Vô Cực, vị cường giả tối cao của Thái Hoa tiên triều, thở dài một tiếng thật sâu. Cả người trong nháy mắt như già thêm mấy trăm tuổi.
Thu lại hết mọi tâm tình trong lòng, ánh mắt tang thương của hắn có chút phức tạp nhìn về phía Cố Hàn.
"Cố c·ô·ng t·ử, lão hủ mặc dù không biết vì sao ngươi muốn nhất quyết tiến vào thứ ba hoàng lăng của Thái Hoa tiên triều ta."
"Nhưng việc đã đến nước này, lão hủ có cố gắng ngăn cản, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Khung cảnh im lặng như tờ, Nam Cung Vấn Thiên và đám người hoàng thất Thái Hoa tiên triều triệt để im bặt. Bọn họ dường như cũng đã sớm đoán trước.
Bây giờ, Quân Mạc Tiếu làm phản, thông đồng với mấy đại liên quân làm chuyện xấu, mấy tòa thành trì đã rơi vào tay địch. Kinh thành của bọn họ lại bị cường giả đứng sau lưng Cố Hàn bao vây, triệt để rơi vào thế cô lập, đã không giữ được thể diện, vậy cũng chỉ còn đường diệt vong.
Giọng lão hoàng chủ tiếp tục vang lên: "Chuyện lúc trước, là do lão hủ mạo phạm Cố c·ô·ng t·ử, xin Cố c·ô·ng t·ử rộng lòng tha thứ, đừng để bụng."
Nói xong, trước ánh mắt kinh hãi không thể tin của vô số người. Vị Nhân Hoàng từng tung hoành khắp nơi trong thời đại cổ xưa. Trước mặt người khác, thực sự cúi cái lưng kiêu ngạo cả đời mình xuống, giữa không trung, hướng về Cố Hàn cung kính cúi đầu.
"Hai yêu cầu của Cố c·ô·ng t·ử, ta đều có thể đáp ứng."
"Nhưng ta chỉ hy vọng Cố c·ô·ng t·ử có thể cho hoàng thất Thái Hoa tiên triều ta một con đường sống để lại huyết mạch truyền thừa."
"Ít nhất cũng có thể bảo chứng, truyền thừa hoàng thất của ta không bị triệt để kết thúc ở đời này."
"Đương nhiên." Cố Hàn không hề suy nghĩ nhiều, mà sảng khoái đáp ứng.
Chưa kể đến chuyện lúc đó hắn từng hứa hẹn, nợ Nam Cung Nhã Tình một nhân tình, sẽ nhìn vào nhân tình này, sẽ không làm mọi chuyện đi quá xa.
Thêm nữa, Thái Hoa tiên triều vốn là một hoàng triều đỉnh cấp của nhân tộc, nắm giữ cương vực rộng lớn vô biên, có vô số tu sĩ và sinh linh dưới quyền quản lý. Nếu đem tầng lớp cao của hoàng thất toàn bộ g·iết sạch, thì hắn chỉ sợ lại phải tốn nhiều công sức hơn để bồi dưỡng một lớp người mới. Thà trực tiếp dùng người đã có sẵn.
Đến mức vấn đề trung thành của hoàng thất Thái Hoa tiên triều. Hắn có vô số biện pháp để bọn chúng phải nghe theo. Tỉ như bắt bọn chúng lập lời thề đại đạo, hoặc tạo ra lời nguyền huyết mạch cho chúng, nếu vi phạm, thì sẽ khiến bọn chúng tuyệt tự đoạn tông, huyết mạch bị đoạn tuyệt. Những người hoàng thất như thế này, thứ mà họ coi trọng nhất là truyền thừa huyết mạch, vì thế cũng không quá khó để nắm bắt.
...
Th·e·o việc lão hoàng chủ cúi đầu thần phục. Cuộc khủng hoảng diệt quốc của Thái Hoa tiên triều cũng cuối cùng có thể kết thúc. Ba thế lực lớn sau lưng Cố Hàn rút quân. Mấy đại liên quân hoàng triều cũng rút khỏi cương vực Thái Hoa tiên triều, trả lại mấy thành trì đã chiếm lúc trước, lần nữa trở về đúng bổn phận.
Còn về Quân Mạc Tiếu làm phản? Hoàng thất tuy căm phẫn, nhưng căn bản không dám nói thêm gì.
Dù sao, Quân Mạc Tiếu là người của Cố Hàn.
Mà bây giờ mọi người trong hoàng thất đều biết, Cố Hàn là người đứng trên đầu bọn họ, địa vị của Cố Hàn còn tôn quý hơn cả Nam Cung Vấn Thiên, thậm chí là Nam Cung Vô Cực.
Vậy thì bọn họ có thể chất vấn trách cứ người ta thế nào? Thậm chí còn chuyển giao thêm nhiều binh quyền cho Quân Mạc Tiếu, lấy điều này để Cố Hàn “yên tâm”. Yên tâm là bọn họ sẽ không giở trò, để bảo toàn dòng máu truyền thừa sau này của hoàng thất.
Vì tính đặc thù của long mạch khí vận truyền thừa trong thứ ba hoàng lăng. Cố Hàn cần chờ thêm một tuần nữa, đến thời điểm long mạch khí vận truyền thừa đậm đặc nhất mới có thể tiến vào.
Vì vậy, nhân lúc một tuần lễ ngắn ngủi này. Thái Hoa tiên triều đã bắt đầu một trận biến động về chính trị. Dù sao, về sau Thái Hoa tiên triều bọn họ cũng chỉ là một thế lực phụ thuộc dưới trướng Cố Hàn.
Rất nhiều chức vị có thực quyền cần phải giao lại cho người của ba thế lực lớn sau lưng Cố Hàn.
Trong hoàng cung. Nam Cung Vấn Thiên ngồi ngay ngắn trên long ỷ.
Nhưng hắn không còn khí chất đã từng nắm giữ vạn sự trong lòng bàn tay, nhìn xuống giang sơn phong vân bành trướng nữa, cả người ủ rũ tiều tụy, như một người trung niên thất ý. Dù sao, hắn cũng không nghĩ tới, thế hệ trẻ mà lúc trước hắn còn có chút xem thường. . . .Bây giờ đã trở thành tồn tại tối cao của Thái Hoa tiên triều bọn hắn, thậm chí địa vị còn vượt qua cả hắn!
"Nhã Tình, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người thừa kế vị trí hoàng chủ đời sau của Thái Hoa tiên triều ta." Trầm ngâm rất lâu, Nam Cung Vấn Thiên lúc này mới lên tiếng: "Không kể đến những chuyện khác, chỉ tính riêng biểu hiện của ngươi bây giờ cũng đã ưu tú hơn tỷ tỷ của ngươi là Nam Cung Uyển Nhi rất nhiều rồi."
"Hơn nữa, trong Thái Hoa tiên triều, ngươi là người có giao thiệp lớn nhất với Cố Hàn."
"Sau này ngươi lên ngôi, có lẽ có thể nhờ vào mối giao tình này, để hoàng thất Thái Hoa tiên triều ta lại kéo dài thêm mấy trăm hơn ngàn năm."
Qùy rạp trên đất, nhận thánh chỉ Nam Cung Nhã Tình, giờ phút này có cảm giác hư ảo hoảng hốt như đang ở trong mơ. Rõ ràng nhận được vị trí mà mình tha thiết ước mơ, đây vốn là chuyện khiến nàng rất cao hứng. Nhưng tâm tình của nàng lại trở nên phức tạp và mông lung. . . .
Nàng và Nam Cung Uyển Nhi tranh đấu nhiều năm như vậy, muốn lên ngôi, chẳng phải là vì giang sơn Thái Hoa tiên triều và quyền lợi của hàng vạn người dân sao? Nhưng bây giờ. . . . .Chính mình có được vị trí kế vị quốc chủ mà mình tha thiết mơ ước, ngược lại trong tương lai lại muốn trở thành một hoàng chủ bù nhìn bị Cố Hàn thao túng.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy thê lương, đầy sự uất ức. Nhưng nàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Chuyện này đối với nàng mà nói, cũng chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
Ngược lại, Nam Cung Uyển Nhi, vị hoàng tỷ từng gây cho nàng không ít áp lực, nghe nói dạo gần đây cũng không được tốt lắm. Cả người không còn vẻ ngạo khí của hòn ngọc quý trên tay Thái Hoa tiên triều khi xưa.
Mấy ngày gần đây, tựa hồ ngày đêm không biết mệt mỏi mà cứ lảng vảng ở ngoài cửa Trấn Quốc phủ, dường như muốn một lần nữa níu kéo lại Quân Mạc Tiếu. Có lần còn muốn xông thẳng vào phủ đệ của Quân Mạc Tiếu, còn bị người đánh cho một trận ra trò, trực tiếp ném ra ngoài. . . .
...
Thái Hoa đại lục đã bước vào mùa đông. Gió bắc thổi tuyết bay, bao phủ một màu trắng bạc.
Mà giờ khắc này, trước cổng chính Trấn Quốc phủ.
Lại đứng sừng sững một bóng dáng cô độc, tiêu điều.
Mái tóc xanh của nàng theo gió tuyết bay múa, những lọn tóc thậm chí đã ngưng kết thành một lớp sương lạnh mỏng manh.
Cho dù đã mặc áo bông lông chồn, nhưng dưới sự bào mòn của gió tuyết, nhiệt độ vẫn không ngừng xói mòn, khiến cho khuôn mặt người con gái trở nên trắng bệch, môi nứt nẻ, thân thể run rẩy từng hồi.
Hơn nữa, nàng dường như đã đứng ở đây rất lâu rồi.
Trên vai, thậm chí dưới chân đã chất đầy một lớp tuyết dày, khiến thân ảnh vốn đã đơn bạc của nàng trong gió tuyết lại càng thêm nhỏ bé, dường như có thể bị gió tuyết đầy trời nhấn chìm bất cứ lúc nào. Thế mà, nàng vẫn thủy chung không chịu di chuyển nửa bước chân, cứ như vậy đứng yên ngoài cửa.
Nam Cung Uyển Nhi cảm thấy, mình chỉ cần chờ, một mực chờ ở chỗ này. Quân Mạc Tiếu nhất định sẽ ra gặp mình. Nàng muốn đợi được hắn.
Lớn tiếng nói cho hắn biết sự hối hận của mình, những lỗi lầm của mình, muốn cùng hắn nối lại duyên xưa. Bất quá, cánh cửa lớn bằng đồng đóng chặt không hề có dấu hiệu mở ra.
Quân Mạc Tiếu cũng chưa từng xuất hiện, chỉ tùy ý nàng bị gió tuyết không ngừng bào mòn. Cánh cửa lớn bằng đồng nghiêm nghị của Trấn Quốc phủ, dường như ngăn cách hai thế giới khác nhau.
Ngoài cửa là tuyết bay phất phới, gió lạnh thấu xương. Bên trong môn thì đèn đuốc sáng trưng, nến chập chờn, ấm áp vô cùng.
Quân Mạc Tiếu ngồi ngay ngắn trong đại điện mặc một bộ trường bào trắng, hai đầu lông mày tự mang khí khái hào hùng, giữa những lúc giơ tay nhấc chân khí chất lộ ra một phong thái của tướng quân huyền thoại. Giờ phút này, trong tay hắn đang nắm một khối ngọc thạch đặc biệt.
Hình ảnh được chiếu ra trong ngọc thạch, chính là Nam Cung Uyển Nhi đang cô độc đứng trong gió tuyết, dáng vẻ như đang đợi ai đó.
Đôi mắt thâm thúy chứa đựng đủ loại tâm tình của Quân Mạc Tiếu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong ngọc thạch một hồi lâu.
Quân Mạc Tiếu trực tiếp bóp nát ngọc thạch, ngược lại cầm lấy bút lông, viết lên những nét chữ trên trang giấy trắng đặt trên bàn. Giữa những nét bút rồng bay phượng múa, từng dòng chữ mực một hiện ra.
"Năm xưa hoài niệm, nếu hắn cùng nàng đón tuyết, thì đời này cũng coi như chung đầu bạc."
"Hôm nay than thở, một sớm Trường An tuyết tan mất, từ đó không còn khắc vào lòng người."
...
Bút dừng lại. Quân Mạc Tiếu lại nhìn chằm chằm trong giây lát, phẩy tay một cái, lực pháp tắc cuốn giấy bay khỏi đại điện, trôi dạt ra sân nhỏ, rồi lại bay vào trong gió tuyết.
Mơ hồ trong khoảnh khắc, dường như có một người cầm tờ giấy trong gió tuyết.
Sắc mặt càng trở nên trắng bệch, thân thể một trận run rẩy, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng cười lạnh lẽo rồi loạng choạng bỏ đi. Mang theo giấy cùng tình, dần biến mất vào nơi sâu thẳm mịt mù trong cơn gió tuyết đầy trời rét buốt.
Hoặc là gió tuyết nhân gian vùi lấp nàng,
Hoặc là tiếc nuối quá khứ rơi vào nơi sâu thẳm tuyết bay, Còn nàng Nam Cung Uyển Nhi lại bị lạnh lẽo, đau đớn thậm chí hối hận quấn lấy, cho đến khi thê lương c·h·ế·t đi, không ai đoái hoài đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận