Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 331: Tính kế tiên triều quốc chủ, mạo hiểm ngươi gánh chịu, chỗ tốt ta độc chiếm!

Ầm ầm!
Trong chỗ tối, lôi đình mà Vân Thâm đã tích tụ từ lâu, vào thời khắc này giống như lũ hồng thủy vỡ đê, điên cuồng trút xuống, tàn phá bừa bãi. Không gian trên bầu trời kinh thành Thái Hoa tiên triều dường như bị xé toạc ra vào khoảnh khắc này. Lôi đình dày đặc như mạng nhện giăng khắp nơi, trong nháy mắt biến vùng trời này thành một rừng lôi đình đáng sợ. Mỗi đạo lôi đình mang theo sức hủy diệt cực kỳ đáng sợ, tựa hồ muốn phá hủy tất cả mọi thứ trong phạm vi bao phủ. Nhất là đông đảo tu sĩ đang ở gần quảng trường luyện đan, càng cảm nhận rõ một sự ngột ngạt như vật chất hóa, như có một ngọn núi lớn đè lên lồng ngực họ.
Đồng thời, cái đỉnh đan lô bằng đồng trước mặt Cố Hàn đã vỡ nát từ lúc nào chẳng hay. Một viên đan dược có bề mặt phủ kín vô số vân văn, giống như đan hoàn chín màu được hình thành tự nhiên, từ từ nổi giữa không trung. Gần như cùng lúc viên đan dược này hiện ra, một trận mùi hương đan dược ngào ngạt đến mê người xộc thẳng lên đầu mọi người. Thần hồn ý thức mọi người trở nên hoảng hốt mê ly, như bị kéo vào một thế giới hư ảo hoàn toàn khác. Thậm chí, tu vi cảnh giới bị trì trệ từ lâu dường như cũng hơi nới lỏng vì hương đan dược kỳ lạ này. Nhưng bây giờ không phải lúc họ cảm thán về phẩm cấp của viên đan dược này. Cố Hàn luyện đan dường như đã dẫn tới điềm báo thiên đố! Quy tắc của trời đất hiện giờ muốn giáng xuống lôi đình, muốn hủy diệt bọn họ cùng toàn bộ khu vực này! Vô số tu sĩ đã hoàn toàn tuyệt vọng vào thời khắc này. Bọn họ chỉ đến xem đại hội luyện đan, sao lại vô cớ mất mạng ở đây?
Cố Hàn đối với hết thảy hỗn loạn xung quanh lại chẳng hề bận tâm. Thậm chí mọi thứ đều bình thản như trong dự liệu. Dù sao, hắn lĩnh ngộ được Tiên Cổ Luyện Đan thuật, vốn là thuật luyện đan còn sót lại từ thời cổ xưa, do bản thân hắn quá mức nghịch thiên nên luôn bị vùi lấp trong không gian thời gian. Theo lẽ phát triển của thời không ban đầu, Tiên Cổ Luyện Đan thuật đáng lẽ phải mấy trăm năm nữa mới xuất hiện. Nhưng hết lần này đến lần khác, bởi vì nguyên nhân hắn là người trọng sinh, nó đã sớm hiển lộ ra ngoài. Nhưng hành vi này của hắn cũng gián tiếp chịu đựng một vài biến cố, ví như hiện tượng thiên đố lúc này.
Tuy vậy, Cố Hàn không hề hoảng sợ, vì Thái Hoa tiên triều sẽ ra tay. Hắn đã sớm đoán được, việc bản thân tùy ý sử dụng Tiên Cổ Luyện Đan thuật có xác suất cao sẽ bị quy tắc thiên địa phản phệ. Nhưng không có lý do, hắn cố ý sử dụng nó ở đại hội luyện đan. Đến lúc đó, coi như dẫn đến phản phệ đáng sợ từ quy tắc thiên địa, hắn cũng tự tin lo được cho bản thân. Có điều, những người may mắn xem hội mà bị liên lụy do hắn thì chưa chắc. Nếu sự tình nghiêm trọng hơn, chỉ sợ toàn bộ kinh thành Thái Hoa tiên triều sẽ gặp nạn. Vậy nên, cho dù Thái Hoa tiên triều không muốn ra mặt vì hắn, cũng nhất định phải xuất thủ.
Quả nhiên không sai, giống như để xác minh suy nghĩ của Cố Hàn, oanh!
Nơi sâu thẳm của Thái Hoa tiên triều bỗng có một lực lượng đáng sợ bùng nổ. Vô số phù văn màu vàng kim bốc lên như cầu vồng xuyên mặt trời. Trong hư không vặn vẹo, một pháp tướng hư huyễn khổng lồ, đầu đội mũ miện vàng kim, như khai thiên lập địa, mạnh mẽ xé toạc một mảng mây đen. Ngay sau đó, pháp tượng màu vàng kim đưa tay về phía sâu trong bầu trời, đánh ra một đạo chưởng ấn màu vàng kim hủy thiên diệt địa.
Ầm ầm——
Phù văn pháp tắc cuồn cuộn như bão táp ào ạt khuếch tán. Nơi nó đi qua, mảng lớn mây đen giống như tuyết đầu mùa đông gặp phải mặt trời gay gắt mùa hè, tan rã dần từng lớp với tốc độ mà mắt thường có thể thấy. Mây đen tan biến, lôi đình im bặt. Dị tượng tận thế đáng sợ bao phủ bầu trời Thái Hoa tiên triều dường như đã hoàn toàn tiêu tán dưới sự xuất thủ của một cường giả đáng sợ.
So với những người khác may mắn thoát chết, Cố Hàn nhạy cảm cảm nhận được một ánh mắt như có như không, giờ phút này đang thẳng tắp chiếu lên người hắn. Nhưng Cố Hàn không hề hoảng sợ, ngược lại còn mỉm cười, thậm chí khẽ gật đầu với nơi phát ra ánh mắt kia. Rõ ràng hắn coi chủ nhân của ánh mắt kia là một kẻ đánh thuê miễn phí cho mình.
...
"Tiểu tử này đúng là đủ giảo hoạt."
"Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tám chín phần mười là cố ý làm."
Trong sâu thẳm hoàng cung Thái Hoa tiên triều. Nam Cung Vấn Thiên, người vừa ra tay xé tan một mảng mây đen, giờ đang nhìn Cố Hàn qua thần kính với vẻ mặt vô sỉ, dường như đang nói với hắn – "Tiểu lão đệ, ngươi vất vả rồi." Dù Nam Cung Vấn Thiên xưa nay không biểu lộ cảm xúc ra mặt, giờ phút này cũng không khỏi biến sắc. Cố Hàn này lá gan đúng là quá lớn. Dám vô hình tính kế cả Thái Hoa tiên triều, thậm chí gián tiếp lôi kéo hắn vào cuộc! Là quốc chủ Thái Hoa tiên triều, cường giả đỉnh phong Thánh Vương cảnh, tầm nhìn và kinh nghiệm của hắn không phải tầm thường, đương nhiên hắn hiểu rõ pháp luyện đan mà Cố Hàn vừa dùng rốt cuộc đại diện cho điều gì. Và cũng biết vì sao Cố Hàn sẽ bị quy tắc thiên địa phản phệ.
"Thương Mộc nguyên lão, ngươi nói hai tên nhóc có thể gây phong vân ở Thái Hoa tiên triều ta, tên Hàn Cố này xem ra là một trong số đó rồi nhỉ?"
Nam Cung Vấn Thiên liếc mắt nhìn trưởng lão Thương Mộc, người giờ cũng có vẻ hứng thú nhìn Cố Hàn trong thần kính, cất lời hỏi.
"Ai mà biết được?"
"Đó là chuyện của Thái Hoa tiên triều các ngươi, chúng ta đến đây chỉ là hoàn thành giao dịch với ngươi, những chuyện khác chúng ta không can thiệp nhiều." Thương Mộc nguyên lão chỉ cười cười, không đáp lời thêm. Ánh mắt Nam Cung Vấn Thiên lóe lên, trong lòng đã có một suy đoán chắc chắn...
Quảng trường đại hội luyện đan. Khí tức như tận thế ập đến khiến người ta nghẹt thở đã tan thành mây khói. Nếu không phải vì khung cảnh vừa rồi quá mức đáng sợ, khiến không ít người quá kinh hãi mà ngã ngồi ra đất thì chắc hẳn mọi người đã vô thức coi tất cả vừa chứng kiến là một giấc mộng.
"Các đạo hữu, ai có hiểu không? Đi xem đại hội luyện đan mà lại được chứng kiến có người dẫn tới thiên đố dị tượng!"
"Thật không ngờ, lão phu luyện đan mấy trăm năm mà lại có thể thấy được thiên đố dị tượng chỉ được ghi chép trong sách sử!"
"Quả nhiên là lớp sau giỏi hơn lớp trước, người mới thay người cũ! Luyện đan của Hàn tiểu hữu này chỉ sợ còn cao siêu hơn tất cả chúng ta ở đây!"
"Không biết viên đan dược trong tay Hàn tiểu hữu có bán không? Lão hủ nguyện ý trả bốn cây bất tử tiên dược cộng thêm 50 triệu linh thạch!"
Không biết ai trong đám người đã cất tiếng nói. Giống như một tín hiệu, nó lập tức làm đám người đang ngây ngốc vì chấn kinh nổ tung.
"Đạo hữu khoan đã! Ta là gia chủ Trương gia kinh thành! Nếu đạo hữu chịu nhường viên tiên đan này cho ta, ta nguyện ý dâng cả Trương gia kinh thành cho đạo hữu! Sau này ngươi chính là gia chủ Trương gia kinh thành!"
"Tiểu hữu thiên phú hơn người, không biết có sư thừa hay không? Nếu có thể, tiểu hữu hãy gia nhập Thái Nhất Đan Tông! Thái Nhất Đan Tông ta chắc chắn sẽ dốc toàn tộc bồi dưỡng tiểu hữu, trợ tiểu hữu lên đỉnh cao đan đạo!"
Vô số tu sĩ triệt để sôi trào. Dù lời lẽ và chiêu bài khác nhau, nhưng mục đích thì giống nhau, thiên tài luyện đan như Cố Hàn, người có thể đưa tới thiên đố dị tượng, giá trị tuyệt đối xứng đáng để họ dốc hết tất cả ra kết giao!
...
Nhưng trong đám người đang sôi sục vì Cố Hàn, đám người Nam Cung Uyển Nhi sắc mặt lại vô cùng khó coi, vì lúc trước bọn họ đã cảm thấy Diệp Thanh Vân chắc chắn thắng. Vì vậy, bọn họ đã mở champagne ăn mừng, thậm chí còn nhân cơ hội mỉa mai Cố Hàn một phen. Bây giờ, biểu hiện của Cố Hàn không khác gì một cái tát trời giáng vào mặt họ, khiến hai má của họ đau rát! Hết lần này đến lần khác, dường như có không ít tu sĩ đã chú ý tới hành động lúc trước của bọn họ, giờ đều nhìn họ với ánh mắt trào phúng. Dù ngại vì bọn họ là vương công quý tộc của Thái Hoa tiên triều, không ai dám công khai giễu cợt, nhưng cái nhìn khinh bỉ của những người đó lại khiến bọn họ vô cùng xấu hổ, thậm chí chỉ ước đào hố chui xuống!
Ai biết sự tình lại phát triển thành như vậy? Dù sao, trong nhận thức của những người ngoài cuộc như họ, luyện đan thu hút dị tượng trời đất đã là cực hạn, ai biết Cố Hàn không đi theo lối mòn lại còn đưa đến thiên đố dị tượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận