Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 310: Chung tình đến chết tình mới tận

Chương 310: Chung tình đến c·h·ế·t tình mới tận Cố Hàn vẫn chưa vội đáp lời. Hắn chỉ nhàn nhã thưởng thức rượu trong chén, toàn thân không hề lộ chút cảm xúc nào. Nhìn lại Nam Cung Nhã Tình đang đứng trước mặt, rõ ràng là một chủ nhà với thân phận tôn quý. Nhưng giờ phút này, nàng lại giống như một vị khách nhân vừa câu nệ vừa luống cuống. Vẻ mặt nàng có chút bất an, nhưng lại đầy mong chờ Cố Hàn trả lời.
"Có ý tứ."
Một lúc sau, khóe môi Cố Hàn khẽ nhếch lên.
"Ta đến Thái Hoa tiên triều lần này, vốn có m·ưu đ·ồ của riêng mình."
"Nếu công chúa Nam Cung Nhã Tình đã có thành ý như vậy, ta tự nhiên cũng không thể quá đáng."
Nói rồi, Cố Hàn đưa một tay ra: "Vậy thì, hợp tác vui vẻ."
Thực tế thì.
Tất cả mọi chuyện đều đang diễn tiến theo kế hoạch đã định sẵn trong lòng hắn.
Dựa vào Huyễn Yêu mặt nạ, cộng thêm cảnh giới hiện tại của hắn.
Chỉ cần hắn có quyết tâm che giấu, thì không ai có thể p·h·át hiện ra thân ph·ậ·n thật sự của hắn.
Toàn bộ sự việc, đều là hắn cố ý để lộ hành tung cho Nam Cung Nhã Tình.
Chỉ để thu hút chính nàng ta tìm đến hắn.
Dù sao, cũng không thể để hắn tự đề cử mình.
Tự mình chạy đến phủ Nam Cung Nhã Tình để giới t·h·iệu, nói rằng mình sẽ giúp nàng ta giành được thân phận người thừa kế tiên triều, có đúng không?
Chưa kể việc này vô cùng hạ thấp giá trị, mất cả khí chất.
Hơn nữa, cái gì có được quá dễ dàng thường bị người xem như đồ bỏ đi mà không trân trọng.
Nhưng nếu người khác chủ động đến cầu thì lại khác.
Quả thực là không sai.
Trong lúc vô hình bị Cố Hàn nắm bắt tâm lý, Nam Cung Nhã Tình sau khi nghe những lời này, vừa thở phào vừa lộ vẻ mừng rỡ.
"Đa tạ Cố c·ô·ng t·ử đã xuất thủ tương trợ!"
"Ân đức lớn như vậy, Nhã Tình suốt đời khó quên!"
Nhìn thấy dáng vẻ hân hoan của Nam Cung Nhã Tình, Cố Hàn coi như đã hiểu.
Vì sao trong chuyện tranh đoạt người thừa kế của tiên triều, Nam Cung Nhã Tình không đấu lại Nam Cung Uyển Nhi.
Xét về mưu kế, hai người quả thực không cùng đẳng cấp....
"Lời ngươi nói là thật sao?"
"Nam Cung Nhã Tình tiện nhân kia, đã dùng lễ nghi tối cao tại Phượng Lâu để gặp gỡ một tu sĩ trẻ tuổi?"
Trong phủ đệ trang nhã của Không U công chúa.
Nghe thuộc hạ báo cáo, Nam Cung Uyển Nhi khẽ nhíu mày liễu.
Đại điển Tế Long sắp đến.
Một vòng giao đấu mới giữa nàng và Nam Cung Nhã Tình đã âm thầm bắt đầu.
Hơn nữa, vì chuyện nàng xảy ra mâu thuẫn với Quân Mạc Tiếu không lâu trước đó, nên nàng đã m·ấ·t đi một chút lợi thế.
Điều này cũng khiến Nam Cung Uyển Nhi dạo gần đây càng thêm chú ý đến động thái của Nam Cung Nhã Tình.
Nhất là đề cao cảnh giác với khả năng Nam Cung Nhã Tình sẽ thừa dịp này tiếp cận hoặc thậm chí trực tiếp lôi kéo Quân Mạc Tiếu.
"Thôi."
"Vừa mới nhận được tin tức, khách quý của Thương Long tộc đã đến."
"Chuẩn bị người đi, chúng ta bây giờ đi nghênh đón."
"Nếu quả thật như lời ngươi nói, người kia cực kỳ quan trọng với Nam Cung Nhã Tình, vậy chắc hẳn trong nghi thức nghênh đón lần này, nàng ta cũng sẽ đưa người đó đi cùng."
"Đến lúc đó, chúng ta nhân cơ hội này thăm dò thân phận của hắn cũng chưa muộn."
"Công chúa, có cần gọi Quân Mạc Tiếu đại nhân không... ?"
Ngập ngừng một lúc, tên thị vệ kia vẫn kiên trì lên tiếng dò hỏi.
Lời vừa dứt, Nam Cung Uyển Nhi đang có vẻ mặt bình tĩnh bỗng chốc thay đổi sắc mặt, trở nên âm trầm khó coi, thậm chí quanh thân đều tỏa ra một luồng áp suất thấp đáng sợ.
"Gọi hắn làm gì?"
"Bản c·ô·ng chúa không nợ hắn cái gì cả! Một đấng nam nhi, còn cứ phải chạy tới làm phiền ta! Thật nực cười!"
"Không cần để ý tới hắn, đi thông báo cho Diệp Thanh Vân, để hắn đi cùng ta!"
Vừa dứt lời, Nam Cung Uyển Nhi đã phất tay áo đứng dậy rời đi.
Thấy cảnh này, tên thị vệ không khỏi thở dài.
Hắn thậm chí thấy có chút buồn cười, nhưng phàm là người sáng suốt đều nhìn ra được.
Quân Mạc Tiếu đại nhân để tâm Nam Cung Uyển Nhi đến mức nào.
Còn Nam Cung Uyển Nhi luôn chỉ một chiều hưởng lợi từ đối phương, thân ở trong phúc mà không biết phúc.
Cho dù chân Quân Mạc Tiếu dính đầy bùn nhơ, vô cùng chật vật.
Nam Cung Uyển Nhi vẫn như một nàng công chúa cao cao tại thượng, không bao giờ hạ cái đầu đội vương miện xuống, liếc nhìn Quân Mạc Tiếu một cái.
Buồn cười nhất chính là, Quân Mạc Tiếu trong lòng hình như vẫn ôm một phần hy vọng.
Bề ngoài tỏ ra như không còn liên lạc với Nam Cung Uyển Nhi.
Nhưng trong khoảng thời gian này còn cho người mang đến hứa hẹn đủ loại lợi ích, để hắn luôn chú ý đến động tĩnh của Nam Cung Uyển Nhi, cũng như báo cáo mọi chuyện.
Thật là. . . . .
Chung tình đến c·hết tình mới tận, liếm cẩu thành tro nước mắt tuôn trào....
Nam Cung Uyển Nhi đúng như lời mình nói, không hề mời Quân Mạc Tiếu.
Mà gọi tên Diệp Thanh Vân mới thu nạp vào phe, cùng đi đến nơi nghênh đón.
Trên quảng trường lưu ly bạch ngọc rộng lớn của hoàng thành Thái Hoa.
Lúc này đã tụ tập không ít người.
Hầu như đều là thành viên hoàng thất Thái Hoa tiên triều.
Bọn họ vừa không thể làm lớn chuyện này, để lộ mục đích thật sự của mình.
Cũng không thể qua loa trong nghi thức tiếp đón, tránh làm Thương Long tộc phật ý, dẫn đến kế hoạch hợp tác sau này khó triển khai.
"Kẻ kia cũng chính là trợ thủ mà Nam Cung Nhã Tình, không tiếc dùng lễ nghi cao nhất để mời tới sao...?"
"Rất trẻ tr·u·ng, nhưng ta hoàn toàn không thể nhìn ra được tu vi nông sâu của hắn, đúng là một nhân vật không tầm thường...."
Nhìn về phía Cố Hàn, ánh mắt Nam Cung Uyển Nhi lóe lên.
Cảm giác của nàng trước giờ vốn rất n·hạy c·ảm.
Mà Cố Hàn mang lại cho nàng cảm giác thì cực kỳ bất thường.
Nam Cung Nhã Tình đúng là dẫm phải vận c·ứ·t c·h·ó, quả nhiên đã mời được một nhân vật trẻ tuổi tới giúp.
Nhưng vấn đề cũng không lớn.
Bản thân nàng cũng thành công mời được người được quốc sư tiên đoán, Diệp Thanh Vân gia nhập phe mình.
Lần này nếu có thể tranh thủ lôi kéo thêm người của Thương Long tộc về phe mình, vậy thì sau này đại điển Tế Long sẽ nằm trong tay nàng!
"Rõ ràng ta với kẻ này chỉ mới lần đầu gặp mặt, sao vừa nhìn thấy hắn ta đã có cảm giác khó chịu như nhìn phải kẻ thù số mệnh vậy?"
Lúc này, Diệp Thanh Vân cũng đang nhìn chằm chằm vào Cố Hàn đã hóa trang hoàn toàn, trong lòng xuất hiện đủ loại tâm tình.
"Thanh Vân, trong lúc quan trọng này ngươi tốt nhất đừng quá lỗ mãng!"
Bạch lão lên tiếng nhắc nhở: "Kẻ được hoàng thất Thái Hoa tiên triều tự mình đến tiếp đón chắc chắn không phải người bình thường, nếu có thể mượn cơ hội này để tạo mối quan hệ với bọn họ, chắc chắn sẽ có những lợi ích khó lường!"
Diệp Thanh Vân không trả lời Bạch lão, trong lòng còn có chút gh·é·t bỏ và phản cảm.
Bạch lão giờ trong mắt hắn, chỉ đơn giản là một kẻ vô dụng chuyên nịnh nọt mà thôi.
Đã có vị tồn tại ghê gớm kia đang giúp đỡ, thì Bạch lão đối với hắn mà nói, sớm đã có hay không có cũng không quan trọng!
Rống — — Đúng lúc này, từ sâu trong Thương Vân đột nhiên vọng đến tiếng long ngâm lớn vang dội.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lại.
Người bọn họ chờ đợi đã đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận