Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 51: Hắn xoay người rời đi, không tiếp tục nhìn các nàng liếc một chút

Chương 51: Hắn xoay người rời đi, không hề nhìn các nàng dù chỉ một chút Không gian phảng phất như bị đông cứng lại bởi giọng nói lạnh băng của Cố Hàn.
Ba nàng Sở Ấu Vi tay đang cầm những món quà đã được chọn lựa kỹ càng, nhất thời run lên, tim như bị hàng ngàn cây châm thép đâm xuyên qua.
Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, trong lòng các nàng không khỏi thất vọng và khó chịu.
"Sư huynh... Người từ sáng sớm đến giờ còn chưa ăn gì... Hay là để ta đặt ở đây... Người tìm lúc nào đó dùng thử nhé?" Liễu Như Yên lấy hết can đảm lên tiếng.
"Không cần."
Giọng Cố Hàn lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến ba nàng Liễu Như Yên đang đờ đẫn tại chỗ.
Ánh mắt hắn hướng về phía đám đông, liếc nhìn Tiêu Lăng đang một mặt tò mò, thích thú xem kịch, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười: "Tiêu Lăng, ngươi chẳng phải nói hôm nay không có việc gì, muốn đi kỹ viện nghe hát sao?"
"Đi thôi, cùng đi nghe hát."
Tiêu Lăng:???
Tiêu Lăng hoàn toàn ngơ ngác.
Không phải... Sao hắn không nhớ đã từng nói những lời này?
Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng Cố Hàn nở một nụ cười trông thì có vẻ dịu dàng, nhưng lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, toàn thân hắn bất giác run lên, vẫn là ngoan ngoãn chấp nhận bị hắn làm "vũ khí".
Không còn cách nào, ai bảo Cố Hàn một tay cũng có thể đè hắn xuống đất ma sát được chứ?
Tiêu Lăng gắng gượng nén sự run rẩy nơi khóe miệng, ngượng ngùng gật đầu cười: "Đúng vậy... Ta đến tìm ngươi chính là vì chuyện này..."
Cố Hàn khẽ gật đầu cười: "Tốt, hiện tại ta cũng rảnh, vậy chúng ta lên đường thôi?"
Hắn xoay người rời đi, ngay cả nhìn Liễu Như Yên ba nàng một chút cũng không.
Trong mắt những đệ tử Vấn Kiếm tông khác, đôi mắt vốn long lanh của ba người trong phút chốc trở nên ảm đạm.
Đặc biệt là khóe mắt Liễu Như Yên thậm chí hơi ửng đỏ, cả người trông giống như một chú mèo con đang phải chịu đựng nỗi uất ức lớn.
Nàng xoa xoa khóe mắt sắp rơi lệ, giọng yếu ớt: "Ta sẽ mang đi hâm nóng rồi để trước hành cung của sư huynh, đợi khi nào người về, có lẽ sẽ chịu uống một ngụm..."
Xung quanh, các đệ tử Vấn Kiếm tông đông đảo đều im lặng không nói gì.
Thực ra, chỉ cần cẩn thận quan sát một chút, sẽ thấy trên những ngón tay ngọc thon dài của Liễu Như Yên có rất nhiều vết thương nhỏ đã qua xử lý đặc biệt.
Vết thương không lớn, có lẽ là do đêm qua khi chuẩn bị món canh cho Cố Hàn, vì động tác không đủ thuần thục nên trong quá trình xử lý nguyên liệu nấu ăn, đã bất cẩn bị lưỡi dao bén quẹt phải.
Vô vàn ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu các đệ tử.
Liễu Như Yên cẩn thận chọn lựa các loại nguyên liệu nấu ăn đặc sản từ các đại lục khác, không tiếc hỏi ý kiến nhiều sư tỷ, nhiều lần nấu nướng điều chỉnh thử, cố gắng nấu ra một bát canh có hương vị hoàn mỹ nhất.
Sau nhiều lần cố gắng, nàng đã thực sự nấu được một bát canh ngon nhất, nhưng sư huynh lại không hề muốn nếm dù chỉ một ngụm.
Tuy nói chuyện lúc trước, Liễu Như Yên có trách nhiệm không thể trốn tránh.
Nhưng sự tình cũng đã qua rồi đúng không?
Hơn nữa, người ta một tiểu cô nương đã chủ động xin lỗi cầu thứ tha như vậy.
Cố Hàn một đại nam nhân vẫn còn canh cánh trong lòng, xem lòng tốt của đối phương như lòng lang dạ thú, chẳng phải là quá đáng sao?
Thực tế, không chỉ đệ tử Vấn Kiếm tông khác.
Tiêu Lăng vốn chỉ mang tâm lý xem trò vui, nhìn thấy cảnh này, cũng muốn mở miệng an ủi Cố Hàn vài câu.
Nhưng nghĩ đến việc Cố Hàn đã từng đối với mấy sư muội này chu đáo, tỉ mỉ quan tâm, mà giờ lại hoàn toàn biến thành một bộ dáng khác, hắn lại cảm thấy, nguồn cơn sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.
Không hiểu rõ chân tướng, không nên bình luận.
Có nhiều thứ đã bỏ qua, chính là thực sự đã bỏ qua.
Cho dù dùng hết biện pháp, cũng không thể thật sự cứu vãn.
Cũng giống như chiếc gương vỡ không thể nào lành lại được vậy.
Sở Ấu Vi và Lạc Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Cố Hàn rời đi, trái tim không cầm được mà đau nhói.
Trong lòng vô cùng hụt hẫng, đến mức khó chịu mà muốn khóc.
Bây giờ sư huynh thật sự ghét các nàng đến thế sao?
Thậm chí đối với những món quà các nàng đã cẩn thận chọn lựa, ghét bỏ đến nỗi ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn... Chẳng lẽ các nàng thực sự không đáng được thứ tha đến thế sao?
"Chắc là hôm qua sư huynh bận chuyện khác... Cơ thể mệt mỏi nên mượn cớ muốn đi thư giãn gân cốt thôi..."
Sở Ấu Vi cười khổ tìm lý do cho sư huynh.
"Đợi sư huynh tâm tình tốt hơn, chúng ta tối đến lại tìm, sư huynh nhất định sẽ nhận lấy quà của chúng ta..."
Tuy biết Sở Ấu Vi rõ ràng đang vụng về tự an ủi mình.
Nhưng vẫn khiến hai nàng Liễu Như Yên và Lạc Bạch Chỉ như lần nữa thấy được hy vọng, ánh mắt hơi sáng lên.
"Sư tỷ! Các người đều bị đại sư huynh lừa rồi!"
Diệp Thanh Vân đứng một bên quan sát hồi lâu cuối cùng không nhịn được nữa.
"Đại sư huynh nào có chuyện mệt mỏi cả ngày, muốn đến cái kỹ viện kia để thư giãn gân cốt?"
"Hôm qua ta vì một vài chuyện, tình cờ đi ngang qua phố xá sầm uất, vừa hay nhìn thấy đại sư huynh dạo phố, ngắm hoa đăng, đâu có dáng vẻ bận bịu chuyện gì quan trọng chứ?"
"Hơn nữa, lúc ấy ba vị sư tỷ cũng mời đại sư huynh cùng đến phố xá sầm uất thưởng hoa đăng, nhưng đại sư huynh lại kiếm cớ từ chối, sau đó lại một mình đi tới đó, chuyện này thực sự..."
Diệp Thanh Vân lắc đầu thở dài, dù không nói hết những lời phía sau.
Nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì không cần nói ai cũng hiểu.
Nói thật, hắn vốn không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay hành động của Cố Hàn càng khiến hắn thêm khó chịu.
Ba vị sư tỷ đã chuẩn bị lễ vật xin lỗi như thế, vậy mà hắn vẫn lạnh lùng như tảng băng, hoàn toàn không quan tâm, không chấp nhận.
Dù sao cũng là một đại nam nhân, sao lại hẹp hòi như vậy?
Ba vị sư tỷ đã chủ động cúi đầu xin lỗi, hắn còn muốn thế nào nữa?
Thêm nữa, thứ khiến hắn hơi khó chịu là cảm giác tương phản.
Chính mình chủ động chào hỏi ba vị sư tỷ, ba vị sư tỷ lại chẳng thèm để ý, ngược lại mang lễ vật đi nịnh bợ Cố Hàn.
Phải biết rằng, ngày thường ba vị sư tỷ này đối với hắn rất quan tâm.
Từng đến bí cảnh, cũng sẽ ngẫu nhiên mang về cho hắn một vài sản vật.
Hôm nay chẳng những hoàn toàn không để ý đến mình, còn chuẩn bị nhiều quà như vậy cho Cố Hàn, còn hắn thì đến một cọng lông cũng không mò được.
Cảm giác tương phản này, khiến hắn có chút khó chịu.
Nếu hắn có thể được ba mỹ nữ sư tỷ ưu ái như vậy, hắn tuyệt đối sẽ vui mừng đến mức tối không ngủ được.
Cái tên Cố Hàn này mang đến cho hắn một cảm giác như là giả vờ để nắm bắt cái thật, thật quá ư là làm bộ làm tịch!
Giọng Diệp Thanh Vân cũng không hề nhỏ.
Không chỉ lọt vào tai ba nàng Sở Ấu Vi, mà còn khiến các đệ tử Vấn Kiếm tông khác nghe thấy rõ ràng.
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi.
Rất nhanh liền giống như gây ra hiệu ứng cánh bướm, biển người lập tức xôn xao.
"Không thể nào? Sư huynh lại là người như vậy sao?"
"Chuyện này ta có thể chứng minh, lúc trước ta cũng ở hiện trường, đại sư huynh lúc ấy từ chối lời mời của Ấu Vi sư tỷ, cũng nói muốn đi kỹ viện nghe hát!"
"Bây giờ nghe Thanh Vân sư đệ nói vậy, đại sư huynh đi kỹ viện nghe hát cũng chỉ là tìm một cái cớ vụng về, thực chất là không muốn để ý đến ba người Ấu Vi, muốn một mình đi ngắm hoa đăng!"
"Tuy nói chuyện lúc trước chủ yếu là trách nhiệm của ba người sư tỷ Liễu Như Yên, nhưng cũng không cần thiết phải cẩn thận quá mức, cứ mãi giữ chuyện này không buông như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận