Trong Lúc Các Nàng Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ, Ta Đã Là Tối Cường Phản Phái

Chương 324: Đoạt lại đã từng hết thảy, hắn làm sao dám phản bội chính mình?

Chương 324: Đoạt lại tất cả đã từng có, sao hắn dám phản bội ta?
Ánh trăng mờ ảo.
Quân Mạc Tiếu mặc một chiếc áo bào dài màu xanh đơn giản.
Trong tay hắn cầm một khối ngọc phù truyền âm, động tác lặp đi lặp lại, vẻ mặt vừa do dự lại vừa lựa chọn.
Khối ngọc phù này là vật liên lạc riêng giữa hắn và Nam Cung Uyển Nhi.
Nhưng kể từ khi chia tay với Nam Cung sau lần cãi nhau.
Gần đây, ngọc phù này không hề truyền đến tin tức nào.
Mỗi khi trời tối, hắn đều cầm lên xem đi xem lại, trong lòng mong đợi Nam Cung Uyển Nhi hồi tâm chuyển ý, chủ động chịu thua.
Thế nhưng.
Trong ấn tượng của hắn, dường như lúc nào cũng là mình chịu thua, Nam Cung Uyển Nhi chưa từng vì hắn một lần.
"Ta nói ngươi dù gì cũng là thiên kiêu số một được Thái Hoa tiên triều công nhận, cũng coi như một nhân vật đứng đầu."
"Vậy mà giờ lại xoắn xuýt trong chuyện nam nữ, cứ suy nghĩ, cứ hoài nghi bản thân."
"Ngươi không thấy hành động liếm cẩu như này của mình là chuyện rất chung tình sao?"
Một giọng nói không hề báo trước theo gió lạnh bay tới, khiến Quân Mạc Tiếu vô thức ngẩng đầu.
Và trong tầm mắt của hắn.
Hắn thấy ngay trên nóc phòng của phủ đệ.
Lúc này, một nam tử áo trắng đeo mặt nạ tươi cười, đang đứng vững vàng ngược sáng trăng, chắp tay sau lưng.
Quân Mạc Tiếu giật mình.
Nơi này là Trấn Quốc phủ!
Xung quanh phủ đệ của hắn đều có tu sĩ cường đại trấn giữ.
Gã này làm sao có thể xuất hiện ở đây một cách lặng lẽ như vậy?!
Tuy vậy, Quân Mạc Tiếu có vẻ bình tĩnh như đã dự liệu trước, cũng không cố ý làm ồn.
"Ngươi là... Tô Trường Ca, không đúng, là Cố Hàn?"
Trước đây tại Phiêu Miểu Tiên đảo, Quân Mạc Tiếu đã giao đấu với Cố Hàn trong bộ dạng tương tự.
Thêm vào đó, Cố Hàn cũng không cố ý che giấu thân hình của mình.
Cho nên, Quân Mạc Tiếu rất dễ dàng đoán ra.
"Nói vậy, cô gái ban ngày kia là thuộc hạ của ngươi?"
"Ta rất hiếu kỳ, sao ngươi lại muốn giúp ta?"
"Ta và ngươi đâu có quen biết, trước kia còn là kẻ địch."
"Ha ha..." Cố Hàn khẽ cười, "Vì sao lại giúp ngươi?"
"Chuyện này chắc không cần giải thích nhiều, ngươi cũng nên biết chuyện xưa của ta chứ?"
"Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi, có giống ta ngớ ngẩn lúc trước không?"
Nghe câu này, thân hình Quân Mạc Tiếu khẽ khựng lại.
Sau khi kết thúc hành trình ở Phiêu Miểu Tiên đảo, hắn đã cố ý thu thập thông tin về Cố Hàn.
Nhất là khi biết những gì đã xảy ra ở Vấn Kiếm tông, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc vô hình.
Lúc đó, Cố Hàn thật sự giống như kẻ đồng bệnh với hắn.
Rõ ràng một lòng đối tốt với ba sư muội và sư tôn, nhưng mấy người họ lại không hề do dự đứng về phía Diệp Thanh Vân, khiến Cố Hàn bị thương đầy mình.
Điều này, chẳng phải rất giống với hắn bây giờ sao?
Thế nhưng, nói theo một nghĩa nào đó, hắn còn đáng thương và buồn cười hơn.
Bởi vì theo những gì hắn biết.
Cố Hàn chưa bao giờ có ý đồ xấu với sư muội và sư tôn, chỉ đơn thuần là tình đồng môn.
Còn hắn thì như con thiêu thân lao vào lửa, vô nghĩa theo đuổi thứ tình yêu mà mình mong cầu.
Hắn vì Nam Cung Uyển Nhi mà làm tùy tùng, dốc hết mọi thứ, chỉ để có được tình cảm của Nam Cung Uyển Nhi.
Nhưng kết quả cuối cùng là, mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển. Ngược lại còn giúp cho Diệp Thanh Vân mới quen biết không lâu được Nam Cung Uyển Nhi để mắt tới.
"Xem ra ngươi đã hiểu rõ rồi."
Giọng Cố Hàn bình thản theo gió lạnh bay vào tai Quân Mạc Tiếu.
"Không nói những chuyện trước đó, chúng ta đều có trải nghiệm gần giống nhau."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn dùng chính tay mình tạo ra một tương lai khiến Diệp Thanh Vân khiếp sợ, khiến Nam Cung Uyển Nhi hối hận sao?"
"Hay là đến giờ phút này, ngươi vẫn còn ảo tưởng về Nam Cung Uyển Nhi đã hoàn toàn vứt bỏ ngươi?"
"Vậy ngươi có biết, sau khi ngươi chết ở một thế giới khác, Nam Cung Uyển Nhi không hề nhớ đến tình cảm xưa kia, thậm chí còn giết hết thân nhân, diệt cửu tộc của ngươi?"
"Ngươi cảm thấy nỗ lực của mình ít nhiều cũng chiếm một chút vị trí trong lòng nàng, nhưng kết quả là, ngươi còn không quan trọng bằng một con chó thực sự bên cạnh Nam Cung Uyển Nhi."
Lời Cố Hàn nói như mang theo công tâm.
Giống như từng nhát dao nhọn đâm thẳng vào tim Quân Mạc Tiếu.
Cố Hàn ngược sáng trăng, giờ phút này đột nhiên chìa tay ra.
"Nhưng chỉ cần ngươi bằng lòng làm việc cho ta, ta cam đoan, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại tất cả những gì đã mất."
"Ngươi, vẫn sẽ là mặt trời chói lọi nhất của Thái Hoa tiên triều."
"Mà Nam Cung Uyển Nhi, sẽ vì sự tỏa sáng của ngươi mà lộ ra nguyên hình, đến lúc đó, ngươi sẽ biết nàng xấu xí đến mức nào."
Ánh mắt Quân Mạc Tiếu lóe lên.
Khi nhớ lại hành động gần đây của Nam Cung Uyển Nhi, đáy mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, trong lòng đã quyết định....
...
Sáng sớm hôm sau.
Một tin tức bất ngờ ập đến tai Nam Cung Uyển Nhi.
"Công chúa! Không hay rồi!"
"Quân Mạc Tiếu đại nhân... Quân Mạc Tiếu đại nhân vừa mới gia nhập phe của Nam Cung Nhã Tình rồi!"
"Ngươi nói cái gì... ! ?"
Nam Cung Uyển Nhi đang uống trà sáng, cả người run lên bần bật.
Chiếc ly trong tay tuột khỏi tay, rơi xuống đất kêu lách cách, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
Nàng có chút hoảng hốt ngây người, dường như không thể chấp nhận kết quả này.
Phải biết.
Những ngày này nàng luôn không liên lạc với Quân Mạc Tiếu.
Mục đích của nàng là muốn kéo dài thời gian, đợi đối phương chủ động xin lỗi chịu thua, còn mình sẽ nắm giữ toàn bộ quyền chủ động.
Tính cách Quân Mạc Tiếu nàng quá rõ.
Dù thỉnh thoảng có giận dỗi đôi chút, nhưng chưa từng một lần nào dám thật sự trở mặt với nàng.
Lần này tuy hai người cãi nhau ầm ĩ.
Nam Cung Uyển Nhi vẫn không cảm thấy Quân Mạc Tiếu sẽ triệt để trở mặt bỏ nàng mà đi tìm Nam Cung Nhã Tình nương tựa.
Hơn nữa, nàng nghĩ dù Quân Mạc Tiếu có một trăm cái gan cũng không dám vứt bỏ nàng, chạy sang Nam Cung Nhã Tình.
Vậy mà nàng không ngờ, sáng sớm hôm nay nàng lại nghe được một tin sét đánh ngang tai khó tin như vậy!
Mãi một lúc sau, Nam Cung Uyển Nhi mới lấy lại tinh thần như vừa mới tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
"Sao có thể..."
Giọng nàng run run, dường như kìm nén một loại phẫn hận và không cam lòng vô bờ bến.
"Quân Mạc Tiếu, sao hắn dám! ?"
"Sao dám làm như thế! ?"
"Có phải tin tức này do Nam Cung Nhã Tình chủ động tung ra không? Có phải cố tình dùng cách này để làm bực mình ta không! ?"
Nam Cung Uyển Nhi dường như không thể chấp nhận kết quả này, lớn tiếng chất vấn thủ hạ của mình.
Bao năm nay, nàng vẫn luôn nắm chặt con bài Quân Mạc Tiếu trong tay.
Nàng bảo hắn đi hướng đông, Quân Mạc Tiếu tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Sao hắn dám phản bội nàng?!
Hơn nữa còn đi nương tựa kẻ địch lớn nhất của mình hiện tại!
Người phụ trách báo tin cũng bị vẻ phẫn nộ dữ tợn của Nam Cung Uyển Nhi dọa sợ, nuốt nước bọt mới tiếp tục mở miệng, "Công chúa, việc này chắc chắn là thật...."
"Mà cũng không phải do Nam Cung Nhã Tình tung tin, rất nhiều người đều đã thấy...."
"Quân Mạc Tiếu đại nhân không chỉ đơn thuần nương tựa Nam Cung Nhã Tình, mà còn có một nhóm lớn thiên kiêu trẻ tuổi đi theo hắn đến chỗ của Nam Cung Nhã Tình...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận