Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 99: Doanh địa nguy cơ (length: 7843)

Chương 99: Doanh địa nguy cơ
Sau khi bị rót mấy viên đan dược, An Mẫn Hà mới tỉnh lại, trước đây còn điệu đà như hoa khổng tước, bây giờ lại chật vật vô cùng, đầu đầy bùn đất, quần áo cũng lấm lem bùn, đến cả miệng cũng đầy bùn.
Đúng lúc An Mẫn Hà thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Liền nghe thấy trên vai Diệp Lăng Nguyệt, con tiểu thú gớm ghiếc dùng hai cái móng vuốt mập ú, ôm lấy cái bụng tròn vo, cười đến ngả nghiêng.
Tiểu Chi Yêu đúng là kẻ thù dai, chuyện hôm qua An Mẫn Hà vũ nhục nó, nó vẫn còn nhớ rõ rành rành.
Bây giờ, nó liền trực tiếp cười trả lại gấp bội.
"Ngươi con súc sinh này!" An Mẫn Hà vốn dĩ đã một bụng tức, lại thấy Tiểu Chi Yêu chế giễu, lập tức nổi trận lôi đình, dù sao hiện tại Phượng vương không có ở đây, nàng cũng không tin, còn có người có thể bảo vệ được con súc sinh này.
Quả nhiên không ngoan ngoãn!
Diệp Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, một chiếc long tiên châm thần không biết quỷ không hay bắn về phía đầu gối An Mẫn Hà.
An Mẫn Hà vừa bò ra khỏi đầm lầy, vốn đã kinh hồn bạt vía, lúc này lại bị châm bắn trúng, huyệt đạo trên đầu gối tê rần, liền muốn quỳ xuống đất.
Tiểu Chi Yêu kia nhanh tay lẹ mắt, phi thân một chân, trúng ngay mặt An Mẫn Hà, người sau ngã một cú, lại lăn xuống đầm lầy.
Trong tám cao thủ tiên thiên, xông ra hai người, định bắt lấy Tiểu Chi Yêu.
Ai ngờ Tiểu Chi Yêu vốn không phải đèn hết dầu, chỉ thấy nó thân thủ nhanh nhẹn, né trái tránh phải, khiến bọn họ đến một sợi lông cũng không chạm được.
Khổ cực lắm, An Mẫn Hà lại bị lôi lên.
"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi con tiện nhân, có phải là ngươi đã động tay chân gì lên người bản huyện chủ không!" An Mẫn Hà bị mùi thối của đầm lầy xộc vào, lại thấy Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đứng bên cạnh như người không có việc gì, tỉnh táo hơn chút, nàng ý thức được, những con ong độc kia thật không bình thường.
Còn con tiểu thú kia, sao lại lanh lợi như vậy, rõ ràng là Diệp Lăng Nguyệt đã sớm dạy dỗ, rồi sai nó làm.
"An huyện chủ, xem người nói kìa, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại bảo ta hại ngươi. Ngươi xem xem, bây giờ còn ong độc nữa không?" Diệp Lăng Nguyệt vô tội nói.
An Mẫn Hà nhìn quanh một chút, quả nhiên không còn thấy ong độc nào nữa.
Hóa ra là thuốc trên người nàng bị mùi thối của đầm lầy che lấp, đương nhiên ong độc sẽ không đuổi theo nữa.
An Mẫn Hà biết trong đó có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được sơ hở nào.
Lam Thải Nhi nghe được một bên âm thầm giơ ngón tay cái.
Lăng Nguyệt nha đầu này, thật là quá âm hiểm, vậy mà chỉ dùng mấy giọt nước đuổi thú, liền đem số lượng Túy Tiên Cư kia lãng phí lấy về.
"Lăng Nguyệt, Lam tiểu thư, các ngươi không sao chứ?" Cả đêm không thấy hai nàng về, Phượng Sân vừa tờ mờ sáng liền chạy tới. "Đây chẳng phải An huyện chủ sao? Mặt ngươi làm sao vậy?"
Thấy Phượng Sân tới, An Mẫn Hà khóc òa lên, cắm đầu cắm cổ chạy, bỏ lại tám tên thị vệ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Bịch" một tiếng, chỉ thấy Tiểu Chi Yêu đang đứng trên vai Diệp Lăng Nguyệt, thấy bộ dạng thảm thương của An Mẫn Hà, nhịn không được cười đến rút gân chân, ngã xuống đất không chút hình tượng, bốn chân chổng lên trời.
Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy vừa buồn cười vừa tức giận, còn Phượng Sân thì nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt, trong đáy mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Đến tối ngày thứ hai, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi theo kế hoạch ban đầu, chuẩn bị rời doanh địa.
"Đêm nay đầm lầy sẽ có sương mù, chi bằng đợi sương mù tan hãy xuất phát?" Phượng Sân ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn về phía sâu trong đầm lầy.
Lúc này, trong đầm lầy còn chưa có sương mù, cũng không biết tại sao Phượng Sân lại đột nhiên nói vậy.
"Không có gì đáng ngại, ta có thể dùng tinh thần lực dò đường. Nếu có sương mù thật, chúng ta nhất định sẽ quay lại." Diệp Lăng Nguyệt nhìn Phượng vương, thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, chỉ cho rằng hắn bị lạnh, liền cố ý thêm chút củi, rồi mới rời doanh địa.
Ngay khi Diệp Lăng Nguyệt rời đi không lâu sau, trong đầm lầy, quả nhiên nổi lên một làn sương mù, sương ẩm ướt, làm ướt củi lửa, lửa dần dần tắt.
Trong doanh địa, một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.
Bỗng nhiên, Đại Hoàng sủa một tiếng về phía nào đó.
Thì ra, trận sương mù dày đặc đột ngột xuất hiện này, đã làm ướt bột đuổi thú Diệp Lăng Nguyệt rắc xung quanh doanh địa, mùi thuốc bột dần dần biến mất.
Xung quanh, vang lên một loạt tiếng bước chân, tựa như có thứ gì đó, đang hướng về phía bên này.
Ánh mắt Đại Hoàng trở nên ngưng trọng, nó vọt lên, rơi xuống bên cạnh Phượng Sân, cảnh giác.
Trong sương mù, xuất hiện nhiều đôi mắt lục u u, mấy con chiểu trạch ngạ lang nước dãi chảy dài, ngửi thấy mùi thịt người, vây quanh.
Chiểu trạch ngạ lang là linh thú nhị giai sống ở Vân Mộng chiểu, chúng có kích thước chỉ bằng chó hoang, nhưng lông tóc và móng vuốt lại rất cứng.
Trận sương mù này, khiến các loài thú trong đầm lầy rất khó tìm thấy thức ăn, mấy con sói này vừa hay đi ngang qua gần đây.
Chúng đã có linh thức cấp thấp nhất, trong đôi mắt màu xanh lục phản chiếu hình bóng của Đại Hoàng và Phượng Sân.
Thấy Đại Hoàng to lớn uy mãnh, bốn con ác lang vẫn có chút e ngại.
Chúng không dám tùy tiện tiến lên.
"Đại Hoàng... Nếu thủ không được, thì đi tìm Lăng Nguyệt." Phượng Sân khẽ gọi Đại Hoàng.
Đại Hoàng quay đầu nhìn Phượng Sân, trong đáy mắt của hắn, nó thấy một tia quan tâm.
Đại Hoàng như bị xúc động, ngoài chủ nhân ra, những người khác đều dùng thái độ bề trên nhìn lũ thú bọn nó, người này có chút khác biệt, đáy mắt hắn, thật sự có sự quan tâm.
Đại Hoàng quay đầu lại, khẽ sủa, vẫy đuôi.
Nó không hề lui bước, chủ nhân và Tiểu Chi Yêu dặn trước khi đi, phải chăm sóc tốt cho người đàn ông này, nó không được bỏ chạy.
Nghe tiếng kêu của Đại Hoàng và tiếng đuôi vẫy, bốn con sói giật mình.
Một con chó tạp chủng?
Ý thức được Đại Hoàng không phải sói, trong mắt bốn con sói đói tràn đầy sự khinh thường.
Sói và chó là khác biệt một trời một vực.
Ngao ———
Một con sói đói có vẻ to hơn cất tiếng hiệu lệnh tấn công, bên cạnh nó, một con ác lang xông lên trước.
Chân Đại Hoàng đột nhiên phát lực, dùng tốc độ sấm sét cắn một cái vào mạch máu ở cổ họng con sói đói đầu tiên.
Chân trước dùng sức xé rách, bộ da mà kiếm sắt bình thường khó xuyên qua, nay lại bị xé tan như vải rách.
Đại Hoàng hất hàm, dứt khoát vứt con chiểu trạch ngạ lang kia sang một bên.
Trên miệng, trên tứ chi của nó đều dính máu.
Ba con ác lang còn lại run rẩy, con chó tạp chủng trước mắt này, quá hung tàn.
Mấy con súc sinh cấp thấp này đâu biết, Đại Hoàng khi còn là chó hoang đã được huấn luyện một thân kỹ năng vật lộn cứng cỏi, thêm nữa còn được hồng mông thiên nguyên lực tôi luyện, thân thể sớm đã cường hãn hơn cả lang tộc.
Trong cổ họng ba con ác lang, phát ra tiếng gầm gừ, chúng hiểu rõ, đánh đơn lẻ thì chúng không phải đối thủ của Đại Hoàng.
Xoạt xoạt xoạt
Ba đầu sói đói cùng lao tới
Chúng tạo thành thế bao vây từ bốn phương tám hướng, tấn công doanh địa.
Tình thế lập tức trở nên căng thẳng.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận