Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 356: Thiên địa dị tượng, động bốn phía (length: 8125)

Những con rồng đan dược đồng loạt xuất hiện, trong đỉnh máu ở khu luyện đan, một luồng khí đan thẳng lên trời cao, gần như cùng lúc đó, gần trăm cái đỉnh đan cũng đồng thời bùng nổ khí đan với cường độ khác nhau.
Trong đỉnh máu, có gần trăm viên đan rồng, còn những đỉnh đan khác cũng luyện được vài viên đến mười mấy viên đan rồng.
Khi những con rồng đan dược xuất hiện trên không phủ Phương sĩ Đan đô, trong phủ tướng quân Đan đô, mắt hổ của Tô tướng quân đờ ra, khó tin nhìn lên trời.
Vật thể to lớn như mây mù lượn lờ kia, đang chiếm giữ phía trên phủ Phương sĩ sao?
Chẳng lẽ nói, người từ Hạ đô tới kia...
Cảnh tượng rồng đan dược xuất hiện cũng kinh động đến cả bình nguyên Tây Hạ, thậm chí là một số thế lực bên ngoài bình nguyên Tây Hạ.
Trên một bãi tha ma nào đó ở bình nguyên Tây Hạ, tên nam tử áo xám trước kia đã trốn ra từ cấm chế thái cổ, đang nuốt chửng một con linh thú, hắn vẫn còn vương máu trên mặt, khi cảm nhận được khí tức rồng đan dược, không khỏi ngẩng lên.
"Chậc, bản tôn không hoa mắt đấy chứ, kia là rồng đan dược? Không ngờ nơi khỉ ho cò gáy như đại lục Thanh Châu này, lại còn có người có thể dẫn phát hiện tượng rồng đan dược? Ừm, không đúng, con rồng này trông không lớn, lại còn màu đỏ, luyện chế chắc chắn là rồng đan huyết, đối phương còn chỉ là một phương sĩ?" Như phát hiện ra chuyện không thể tin nổi, nam tử áo xám dừng động tác nuốt lại.
Mọi người đều biết, chỉ có phương sĩ cấp bậc phương tôn mới có thể dẫn phát thần thú đan khí, nhưng con rồng đan dược trước mắt lại do một phương sĩ dẫn phát.
"Chỉ là một phương sĩ đã có tài luyện đan nghịch thiên như vậy, vậy thì thiên phú tinh thần lực của hắn chắc chắn kinh thế hãi tục, nếu bản tôn nuốt hồn phách tiểu tử kia, yêu lực nhất định có thể khôi phục không ít." Nam tử áo xám một tay ném những cái xác linh thú kia.
Ngày ngày ăn sống mấy con linh thú này, hắn cũng thấy chán, cần thay đổi khẩu vị gấp.
Nhưng nam tử áo xám nhìn về hướng rồng đan dược xuất hiện, nhíu mày lại.
Đó là hướng Đan đô Đại Hạ.
Đan đô, là thành trì của loài người, hắn hiện giờ mới vừa xông ra cấm chế chưa được bao lâu, thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu tùy tiện tiến vào thành trì của loài người, gây rối loạn, chỉ sợ sẽ dẫn đến người của ba tông chín phái.
"Còn chưa phải lúc, cứng đối cứng với người của ba tông chín phái cũng không hay, đợi thêm chút nữa, ta không tin, không bắt được cơ hội, ăn thịt tên phương sĩ thiên tài kia." Nam tử áo xám nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén, tiếp tục gặm thịt linh thú.
Phía tây bình nguyên Tây Hạ, tại nơi giáp ranh giữa Đại Hạ và Bắc Thanh, trên một tòa kiến trúc hình tháp cao ngất trời.
Một phương sĩ thanh bào nhìn về hướng bình nguyên Tây Hạ.
Trên thanh bào của phương sĩ này không có bất kỳ tiêu chí đỉnh ấn nào, nhưng trên trán của hắn lại có một đỉnh ấn màu đỏ thẫm.
Nhìn thấy đỉnh ấn đó, bất kỳ phương sĩ nào cũng sẽ sinh ra vẻ sợ hãi.
Bởi vì một cái đỉnh ấn đó, tượng trưng cho thân phận của vị phương sĩ này, là một phương tôn vô cùng tôn quý.
Cả Đại Hạ đều không có một phương tôn nào!
"Hồng Nho đại nhân, Đại Hạ có dị động."
Một phương sĩ chín đỉnh quỳ phía sau vị phương tôn thanh y kia, khiến người khó có thể thấy rõ chân diện mục của vị phương tôn đang nhìn về phương xa.
"Rồng đan dược, là hướng Đan đô Đại Hạ. Không ngờ sau nhiều năm như vậy, sau Diệp Vô Danh, Đại Hạ cuối cùng đã xuất hiện kỳ tài phương sĩ thứ hai."
"Đại nhân, có phải hơi kinh ngạc quá rồi không. Chỉ là con rồng đan máu me đầy đầu mà thôi, đối phương còn chỉ là một phương sĩ." Trong giọng nói của phương sĩ chín đỉnh, mang theo vài phần khinh miệt.
"Mấy tháng trước, Đại Hạ có người luyện chế thành đan luân hồi, mấy tháng sau lại có người dẫn phát dị tượng rồng đan dược. Bản tọa nghi ngờ, hai việc này, rất có thể có liên hệ với nhau." Phương tôn thanh y thon dài đặt ngón tay lên bệ cửa sổ.
"Ngươi phái người đi hướng Đan đô tìm hiểu, điều tra rõ xem ai là người luyện đan ngày hôm nay? Nhớ kỹ, nếu người này có thể vì Bắc Thanh ta sử dụng, liền thu hút về, nhưng nếu không muốn vì Bắc Thanh ta mà sử dụng, vậy thà g·i·ế·t còn hơn dung túng."
Phương sĩ chín đỉnh này lĩnh mệnh, khi rời khỏi tháp lâu, phương sĩ chín đỉnh này vẫn không tự chủ được quay đầu lại, nhìn phương tôn thanh y.
Hình như mỗi lần Hồng Nho đại nhân nhắc đến Diệp Vô Danh, đều có chút khác thường.
Cũng chỉ là bại tướng dưới tay đại nhân thôi mà, nhiều năm như vậy, vì sao đại nhân vẫn còn kiêng kị hắn như vậy.
Chờ đến khi phương sĩ chín đỉnh kia đi rồi, phương tôn thanh y đột nhiên xoay người lại, khi ống tay áo phất động, cả người hắn đã bay ra khỏi tháp lâu.
Trên không trung gần trăm mét, hai mắt phương tôn thanh y biến ảo.
"Diệp Vô Danh, năm trăm năm trước ta có thể làm cho giới phương sĩ Đại Hạ không ngóc đầu lên được, năm trăm năm sau, giới phương sĩ Đại Hạ vẫn nằm trong lòng bàn tay ta Trần Hồng Nho."
Trong Đan đô, Diệp Lăng Nguyệt vừa luyện xong đan rồng, thấy một con quái vật lớn tựa rắn lại tựa rồng chiếm cứ giữa không trung, cũng có chút kinh ngạc.
Nàng hoàn toàn không biết, mình vô tình đã thành miếng bánh thơm trong miệng người ngoài.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết, thứ đồ chơi đỉnh máu này không dễ thao túng, cho dù nàng có Càn đỉnh tương trợ, nâng tu vi tinh thần lực bản thân lên bảy đỉnh, nhưng đồng thời điều khiển hơn trăm đỉnh đan, đúng là lần đầu tiên trong lịch sử.
Nhìn quanh bốn phía, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Sau khi trải qua chuyện luyện đan cùng trăm cái đỉnh đan, cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được, vị Diệp chưởng đỉnh mới đến này tuyệt đối không phải dựa vào quan hệ bám váy, mà có được vị trí chưởng đỉnh.
Đặc biệt là Vương chưởng đỉnh, lúc này lại càng như gà trống thua trận.
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh trong lòng, ra lệnh đồng tử tiến lên kiểm kê đan dược.
Tính chân thực của truyền thuyết đỉnh máu hiển nhiên không cao.
Trước khi luyện đan rồng, Diệp Lăng Nguyệt đã quan sát kỹ đỉnh máu, theo kinh nghiệm của nàng, dù đỉnh máu có lớn thế này, muốn đồng thời luyện ra năm trăm viên đan dược, cũng là không thể nào.
Nàng đoán, nhiều nhất đỉnh máu cũng chỉ luyện ra một trăm viên đan dược, vậy thì vị tiền bối năm đó, sao có thể luyện được năm trăm viên đan dược, cứu vãn cả bình nguyên Tây Hạ được?
Khi Diệp Lăng Nguyệt đang trầm tư, ánh mắt rơi vào trên khu luyện đan, trên gần trăm lò đan nhỏ khác, nàng chợt hiểu ra.
Một trăm đỉnh đan, đồng thời luyện đan!
Vị tiền bối chưởng đỉnh năm xưa vì tinh thần lực cạn kiệt mà c·h·ế·t, chắc chắn có năng lực hơn người về mặt tinh thần lực, ông ta đồng thời điều khiển trăm đỉnh đan cùng luyện đan, đó mới là nguyên nhân thật sự khiến tinh thần lực của ông suy kiệt mà bỏ mạng!
Sau một hồi kiểm kê, đồng tử vui mừng nói.
"Trong trăm đỉnh đan, tổng cộng luyện được năm trăm viên đan rồng. Chúc mừng, chúc mừng Diệp chưởng đỉnh."
Không có gì nghi ngờ, năm trăm viên đan dược được luyện thành, đã ngang hàng kỷ lục luyện đan của vị tiền bối chưởng đỉnh năm xưa.
Kỷ lục luyện đan im ắng hơn hai trăm năm ở Đan đô Đại Hạ, bị san bằng trong một lần.
Tin tức này lại một lần nữa làm chấn động toàn trường.
"Chậm đã, bên trong còn một viên nữa. Viên này coi như là ta tỏ lòng kính ý với người xưa." Đầu ngón tay Diệp Lăng Nguyệt, lại có thêm một viên đan rồng ánh vàng rực rỡ.
Tê —— Toàn bộ khu luyện đan, đột nhiên vang lên tiếng hút không khí.
Không phải năm trăm viên, mà là đúng năm trăm lẻ một viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận