Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 173: Độc không chết ngươi, hù chết ngươi (length: 8248)

Chương 173: Độc không giết ngươi, hù chết ngươi
Trí nhớ của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt, nàng có thể khẳng định, vị cung nữ này chính là người của Lạc quý phi.
Nhận ra sự không thích hợp, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt cảnh giác, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi.
“Cảm ơn cô cô, đây có một tấm lá vàng tử, mời cô cô vui vẻ nhận lấy, sau này còn cần cô cô nói tốt vài câu trước mặt thiên hậu.” Diệp Lăng Nguyệt nói, lấy ra một tấm lá vàng tử đưa cho cung nữ kia.
Ngay khi lấy lá vàng ra, ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt đã lướt qua trên lá vàng.
Nhìn thấy lá vàng, trong mắt cung nữ kia lộ rõ vẻ tham lam, nàng vội vàng nhận lấy, miệng thì khách khí vài câu.
Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, đi về phía cung thất phía trước.
“Đắc tội Lạc quý phi, ngươi đừng hòng lẫn vào trong cung.” Cung nữ kia nhìn bóng lưng Diệp Lăng Nguyệt, hung tợn nguyền rủa một tiếng.
Nàng lại ước lượng lá vàng trong tay, nhìn kỹ chất lượng, đặt lên miệng cắn thử, đích thật là hoàng kim thượng hạng, cung nữ lúc này mới cất lá vàng đi.
Phía trước cửa cung kia là Triêu Hoa cung của hoàng hậu, từ khi Lục hoàng tử bị "bệnh" kia, hoàng hậu đã phong tỏa Triêu Hoa cung cả trong lẫn ngoài, ai tự tiện xông vào, cũng chỉ có một chữ “chết”.
Hôm nay Diệp Lăng Nguyệt vừa mới tiến cung, tự nhiên là không biết bí mật này. Cung nữ kia chính là người của Lạc quý phi cài cắm bên cạnh thái hậu, sau khi chỉ đường xong, liền ba chân bốn cẳng chạy về chỗ Lạc quý phi, thông báo tin tức.
Trong Bách Phượng cung của thái hậu, thái hậu nhắm mắt, nữ quan bên cạnh rót một chén trà, dâng lên.
Hương trà thoang thoảng, uống một ngụm, thái hậu mở mắt ra.
“Trà này?”
“Khởi bẩm thái hậu, nước trà này cùng lá trà, đều là Diệp quận chúa hôm nay mang vào cung, nói là mang từ quê hương đến, nô tỳ thấy lá trà chất lượng rất tốt, liền làm chủ thu lại.” Nữ quan là người hầu cận bên cạnh thái hậu, rất rõ sở thích của thái hậu.
“Trà ngon thì có ngon, người cũng là người khéo.” Thái hậu trầm ngâm, nhìn chăm chú vào lá trà trong chén.
Trà này quả thực là trà thượng hạng, còn ngon miệng hơn cung trà của hoàng cung mấy phần, nước cũng trong veo ngọt ngào.
“Vậy tại sao thái hậu lại để Xảo Vân đưa Diệp quận chúa ra ngoài. Xảo Vân vốn là người của quý phi nương nương mà.” Nữ quan không hiểu, thái hậu biết rõ Lạc quý phi có thành kiến với Diệp quận chúa vì chuyện của Hồng phủ.
“Nơi hoàng cung này, không phải ngươi chết thì ta vong, đứa bé kia là người lanh lợi, khí diễm của Lạc quý phi, cũng nên có người chèn ép bớt.” Thái hậu dứt lời, một hơi uống cạn chén trà, ánh mắt sáng ngời, sớm đã không còn vẻ ốm yếu như ban ngày.
“Ngươi có tận mắt thấy, Diệp quận chúa vào Triêu Hoa cung của hoàng hậu không?”
Lạc quý phi dung mạo xinh đẹp đang ngồi trên giường quý phi, vuốt ve một chiếc ngọc như ý trong tay.
“Nô tỳ nhìn rất rõ, bất quá quý phi nương nương, Diệp quận chúa có vẻ được thái hậu yêu thích quá, hôm nay thái hậu còn ban cả lệnh bài nhập cung cho nàng, nếu nàng mà chết, thái hậu có thể sẽ...” Cung nữ kia kể lại cho Lạc quý phi chuyện hôm nay thái hậu giữ Diệp Lăng Nguyệt dùng bữa, còn khen ngợi nàng đủ thứ.
“Ta chính là muốn làm cho thái hậu truy cứu, cái tiện nhân hoàng hậu kia một ngày không chết, ta liền một ngày không thể leo lên vị trí hoàng hậu. Nàng giết người của thái hậu, thái hậu sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng. Đến lúc đó, toàn bộ hậu cung, sẽ là thiên hạ của ta.” Lạc quý phi nói, trên gương mặt xinh đẹp của nàng, tràn đầy vẻ đắc ý.
Nàng dường như đã thấy mình mặc phượng bào, mẫu nghi thiên hạ.
Ngay lúc Lạc quý phi đang đắc ý, cung nữ quỳ trước mặt nàng đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh hãi.
“Quý phi nương nương...” Cung nữ tên Xảo Vân đột nhiên ngã lăn ra đất, da dẻ trên người nàng thối rữa ra, huyết nhục trên người chảy lênh láng, chỉ trong chốc lát, cung nữ còn sống sờ sờ đã biến thành một vũng nước thối, chỉ còn lại quần áo và hai con ngươi.
“A!!”
Lạc quý phi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, lăn từ trên giường quý phi xuống, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Quý phi, Xảo Vân nàng...” Mấy cung nữ muốn tiến lên xem xét tình trạng của Xảo Vân, vừa chạm vào vũng nước thối, thân thể đã thối rữa, chẳng bao lâu đã giống như Xảo Vân, chết không còn.
Trong cung điện của Lạc quý phi, lập tức trở nên loạn lạc.
Người sống sờ sờ như thế, sao có thể chốc lát đã không còn.
“Quý phi, Xảo Vân trúng độc.” Một cung nữ có chút hiểu biết bên cạnh Lạc quý phi cẩn thận kiểm tra thi hài của Xảo Vân. “Nhưng không nhận ra là loại độc gì.”
“Đen đủi, còn không mau ném thi hài của chúng ra ngoài, thu dọn sạch sẽ. Chuyện tối nay, không ai được phép tiết lộ ra ngoài.” Lạc quý phi ăn một viên an thần đan mới bình tĩnh lại được chút ít.
Lạc quý phi không dám lộ ra chuyện của Xảo Vân, trong lòng nàng nghi ngờ không biết là thái hậu ngấm ngầm hạ độc thủ, hay là người khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, duy chỉ không nghĩ đến Diệp Lăng Nguyệt.
Bởi vì nàng dù thế nào cũng không thể nghĩ ra, một tiểu nha đầu mới mười bốn tuổi, lại có thể sở hữu độc dược lợi hại như vậy.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt đã vào Triêu Hoa cung, nàng tính toán thời gian, chắc là độc đã phát tác, hơn nữa nếu không đoán sai, chất độc bôi trên lá vàng, cũng đã làm cho cung nữ kia, dưới mắt Lạc quý phi phát độc mà chết.
Có thể tưởng tượng, đêm nay Lạc quý phi nhất định sẽ phải trải qua một đêm không ngủ.
Độc trên người Xảo Vân chính là do Diệp Lăng Nguyệt hạ, trên chiếc lá vàng tử kia, nàng đã bôi một loại độc mới được luyện chế từ trứng rắn hổ mang và băng ngưng thảo, loại độc này, dính vào da, trong nửa canh giờ, sẽ làm máu toàn thân hóa thành kịch độc, khiến người trong nháy mắt xương cốt cũng không còn.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, không chết cũng tàn phế.
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh, rẽ vào một hành lang, phía trước là một vùng tối đen như mực, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Diệp Lăng Nguyệt khi tiến vào cung điện này, mới phát hiện cung điện này rộng lớn đến kinh người, e rằng so với Bách Phượng cung của thái hậu cũng không kém là bao.
Chỉ là, một cung điện rộng lớn như vậy, sao đến cái bóng ma cũng không thấy, cung nữ không có, thị vệ cũng chẳng thấy, ngay cả cây cối cũng giống như lâu ngày không có ai chăm sóc, khô bại một vùng.
Cả tòa cung điện, âm u đầy tử khí, tựa như một bóng ma đen tối, há cái miệng lớn, tùy thời chờ nuốt chửng tất cả những kẻ xâm nhập nơi đây.
Chỗ này chẳng lẽ là lãnh cung sao? Diệp Lăng Nguyệt bực bội, nhưng ngay lúc này...
Phốc ——
Trong không khí phát ra từng đợt âm thanh nhẹ lạnh thấu xương.
Hàng chục mũi tên từ trong bóng tối bắn ra, lòng Diệp Lăng Nguyệt báo động mạnh.
Gần như là trong nháy mắt, Trát Nhãn Thuẫn bảo vệ những vị trí yếu trên người.
Từng bóng người gào thét lao ra, trong bóng người ẩn chứa nguyên lực dương cương màu vàng, trong bóng tối lại mai phục mấy chục cao thủ Tiên Thiên.
Thấy không thể tránh, Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, trong khi điều động nguyên lực trong cơ thể, ống tay áo vung lên, chỉ thấy trong bóng tối, kim thạch hỏa hoa bắn tung tóe, hàng chục mũi tên hoặc bị Trát Nhãn Thuẫn chặn lại, hoặc đụng vào Long Tiên Châm.
~ Tiểu Lăng Nguyệt: Nha, thật đáng sợ, lại muốn giết người.
Độc giả: Gào! Diệt cặn bã quý phi, cặn bã cha, hết thảy cặn bã.
Tiểu Lăng Nguyệt: Sát khí nặng quá, các ngươi nặng khẩu thật.
Độc giả: Trang, ngươi lại trang. ~
(Sách mới nguyệt phiếu thứ năm, cảm ơn mọi người, trên cơ sở tăng thêm nguyệt phiếu 20, về sau mỗi tiến thêm một hạng, sẽ tăng thêm vung)
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận