Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 482: Hiện thần thông, chúc phúc chi lực (length: 8007)

Ở bên trong hồ Thần Thông mà đánh đàn, hành động kỳ quặc như vậy, cũng chỉ có Nguyệt Mộc Bạch mới làm được.
Diệp Lăng Nguyệt xem thấy giật mình, nhưng không hề có chút ý xem nhẹ Nguyệt Mộc Bạch.
Thân là thiên tài Nguyệt phong của Cô Nguyệt hải, một nhân vật tầm cỡ truyền kỳ của cả Cô Nguyệt hải, Nguyệt Mộc Bạch so với Lục Danh Viễn, lòng dạ sâu không biết gấp bao nhiêu lần.
Hành động này của hắn nhất định có thâm ý khác.
Tiếng đàn của Nguyệt Mộc Bạch, mới nghe qua rất là nhu hòa, tiếng đàn lượn vòng bên trong hồ Thần Thông, không có chút rung động nào.
Nhưng tỉ mỉ thưởng thức, tiếng đàn liền như một tấm lưới, rất là cuốn hút.
Bên trong tiếng đàn, ẩn ẩn còn mang một tia lực lượng luân hồi hỏa.
Dưới sự dụ hoặc của tiếng đàn, con cá thần thông thuộc tính hỏa trước đó còn đang lượn lờ chậm rãi ở vòng ngoài, như thể nghe say sưa, từng chút một bơi về phía Nguyệt Mộc Bạch.
Diệp Lăng Nguyệt lấy làm kinh hãi.
Cá thần thông quả nhiên có linh tính, nó sẽ tự mình chọn chủ.
Ngay lúc con cá thần thông đến gần, trong mắt Nguyệt Mộc Bạch vốn đang say mê đàn tấu, ánh sắc bén lóe lên, dưới ngón tay, tiếng đàn đột biến.
Chỉ nghe tiếng "ong" một cái, một sợi dây đàn đứt ra.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, một sợi dây đàn hóa thành lưỡi dao, đâm xuyên qua thân thể con cá thần thông màu đỏ rực kia.
Con cá kia giãy giụa mấy lần, rồi nổ tung "ầm" một tiếng.
"Tiểu thần thông kỹ, ly hỏa nhện."
Thần thông kỹ kia, hóa thành một con nhện lửa dữ tợn, con nhện đó thoáng cái liền chui vào giữa mi tâm của Nguyệt Mộc Bạch.
Khoảnh khắc con nhện chui vào cơ thể, bên trong thân thể Nguyệt Mộc Bạch truyền đến một trận đau rát, hắn cắn răng, lập tức ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu lĩnh ngộ thần thông kỹ.
Thành công rồi?
Không ngờ Nguyệt Mộc Bạch lại là người đầu tiên thành công thu được thần thông kỹ.
Những người còn lại vừa thấy Nguyệt Mộc Bạch thành công, cũng đều nóng lòng muốn thử.
Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày, nhớ lại hành động vừa rồi của Nguyệt Mộc Bạch, nhưng đúng lúc này, hai huynh muội nhà họ Hồng đã đến gần.
"Diệp Lăng Nguyệt, chết đi."
Hồng Ngọc Lang mắt đỏ ngầu vì giận, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một món linh khí hình bàn xoay cổ quái.
Theo linh khí rót vào, linh khí bàn xoay kia liền như bánh xe gió lửa, xoay tròn điên cuồng, gào thét lao về phía Diệp Lăng Nguyệt, lại là một món thiên giai linh khí.
Ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Nhưng ngay khi linh khí bàn xoay kia xoay tròn lao tới, mắt thấy sắp sượt qua người.
Linh khí kia lại quỷ dị lướt qua người Diệp Lăng Nguyệt, gào thét bay qua, trúng ngay một danh săn yêu giả ở sau lưng nàng.
Gã săn yêu giả kia kêu thảm một tiếng, trên cánh tay đã có thêm một vết cắt máu chảy đầm đìa.
"Tiểu tử, ngươi dám đánh lén ta!"
Gã săn yêu giả kia gầm lên giận dữ, cho rằng Hồng Ngọc Lang muốn đối phó hắn, cũng không nghe Hồng Ngọc Lang giải thích, liền lao tới muốn tính sổ với Hồng Ngọc Lang.
Hồng Ngọc Lang cũng ngây người, rõ ràng hắn muốn tập kích là Diệp Lăng Nguyệt.
Món linh khí kia, là lần này hắn vì để giết Diệp Lăng Nguyệt, đã cầu xin Mã thành chủ rất lâu mới có được.
Đồ vô dụng, đến cả đánh lén cũng không xong.
Hồng Minh Nguyệt thấy hết trong mắt, thầm mắng một tiếng.
Chỉ thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, yết hầu chuyển động, trong miệng chợt phun ra một luồng lớn phấn vảy màu xanh lục cực độc.
Loại phấn vảy này cực độc, chính là một loại yêu thuật Hồng Minh Nguyệt thu được sau khi thôn phệ Quỷ Cốc Nga, tên là Sương Mù Vảy.
Loại phấn vảy này độc vô cùng, mang theo tính ăn mòn rất mạnh, có thể ăn mòn da người trong nháy mắt.
Hồng Minh Nguyệt hận Diệp Lăng Nguyệt cực điểm, lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Hồng Minh Nguyệt đã từng bị hủy dung, nàng cũng muốn để Diệp Lăng Nguyệt nếm trải nỗi khổ hủy dung, đám sương mù vảy này vừa khuếch tán ra, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng đúng lúc này, Hồng Ngọc Lang vốn đang giao đấu với người khác cách Diệp Lăng Nguyệt không xa, dưới chân chợt loạng choạng một cái, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thân thể lại chắn ngang trước người Diệp Lăng Nguyệt.
Đám phấn độc màu xanh lá kia, tất cả đều rơi trên người hắn.
Hồng Ngọc Lang chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, đám phấn vảy như vô số con kiến, trên làn da hắn, như bị lửa đốt, nổi lên vô số mụn độc, chỉ cần dùng tay cào nhẹ là lập tức nát bét ra.
"A, mặt ta, thân thể ta."
Hồng Ngọc Lang kêu thảm, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trở nên xấu xí không chịu nổi, da thịt bị hắn cào xuống từng mảng.
Ngay cả Hồng Minh Nguyệt lúc này cũng bị dọa đến luống cuống chân tay, căn bản không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Diệp Lăng Nguyệt lại một lần nữa không ngờ mà tránh được.
Diệp Lăng Nguyệt cũng ngẩn ra, nhìn lại thân thể mình, nàng để ý thấy, quanh người mình được bao phủ bởi một luồng ánh sáng ấm áp.
Nàng chợt nhớ ra điều gì đó.
Đêm qua... Cảm giác này rất giống với cảm giác lúc Bạc Tình hôn lên tay nàng đêm qua.
Chẳng lẽ nói, đây là sức mạnh thần thông kỹ đặc thù của Bạc Tình.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ rằng, thần thông kỹ của Bạc Tình là sức mạnh chúc phúc, chẳng lẽ sức mạnh chúc phúc đã giúp nàng tránh được hai đòn công kích vừa rồi.
"Sao lại thế này?"
Nguyệt Mộc Bạch cũng đã lĩnh ngộ xong thần thông kỹ, lúc cùng Kim Tam Thiếu chạy đến thì liền thấy tình cảnh bi thảm của Hồng Ngọc Lang.
"Ta cũng không rõ, rõ ràng ta muốn giết Diệp Lăng Nguyệt."
Hồng Minh Nguyệt lòng rối như tơ vò, nhất thời không biết phải làm sao.
Nàng và Hồng Ngọc Lang tuy không có tình thân gì đáng kể, nhưng thấy huynh trưởng của mình bị chính mình hại thành bộ dạng không ra người không ra quỷ thế này, trong lòng cũng run lên.
"Giết hắn."
Kim Tam Thiếu liếc mắt nhìn Hồng Ngọc Lang, nghĩ đến gã đàn ông này từng có da thịt chi thân với mình, liền cảm thấy một trận buồn nôn.
Hồng Ngọc Lang không thể giữ lại, hắn dù sao cũng là người của Mã thành chủ, nếu Mã thành chủ biết ái thiếp của mình hại Hồng Ngọc Lang thành bộ dạng này, Kim Tam Thiếu cũng sẽ bị liên lụy.
"Nhưng... nhưng hắn là ta..."
Hồng Minh Nguyệt chần chừ.
"Minh Nguyệt, ngươi không thể giết ta, ta là ca ca ruột của ngươi mà. Minh Nguyệt, ngươi quên rồi sao, hồi nhỏ ca ca thương nhất chính là ngươi."
Hồng Ngọc Lang ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt đã bị phấn độc hủy hoại không còn nhận ra chút dung mạo nào, tràn đầy vẻ cầu xin.
"Ngươi còn do dự cái gì, mau động thủ! Bản thiếu không có nhiều thời gian như vậy."
Kim Tam Thiếu mất kiên nhẫn, thúc giục Hồng Minh Nguyệt.
"Không xuống tay được, vậy thì để ta làm đi, vừa hay có thể thử thần thông kỹ mới của ta."
Khóe miệng Nguyệt Mộc Bạch nhếch lên nụ cười khát máu.
Hồng Minh Nguyệt hung ác nhẫn tâm, lùi sang một bên.
"Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, mau cứu ta."
Hồng Ngọc Lang kêu bi thảm, hắn cố gắng níu lấy tay muội muội mình, nhưng Hồng Minh Nguyệt như gặp phải rắn rết, vội vàng tránh ra.
Hồng Ngọc Lang tuyệt vọng, hắn đột nhiên lao đầu về phía Nguyệt Mộc Bạch đang đứng trước mặt.
Nguyệt Mộc Bạch lại đến tránh cũng không thèm tránh, hắn thúc giục tinh thần lực trong cơ thể.
Một con nhện rực rỡ to cỡ con nghé xuất hiện.
Trong miệng nó phun ra từng sợi tơ nhện lửa, tơ nhện vừa chạm vào người Hồng Ngọc Lang, thân thể hắn liền biến thành một quả cầu lửa.
Mặc cho hắn lăn lộn trên mặt đất thế nào, ngọn lửa vẫn không hề tắt.
Ly hỏa, chính là một loại dị hỏa, cháy mãi không ngừng, cho đến khi thiêu người thành than cốc mới thôi.
Tiếng kêu ai oán của Hồng Ngọc Lang dần biến mất, mãi đến khi hắn hóa thành một đống than cốc, Hồng Minh Nguyệt mới chậm rãi quay người lại.
Nàng hít sâu một hơi, trong mắt bắn ra ánh nhìn oán độc, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt cách đó không xa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận