Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 69: Chỉnh lý ác thiếu (length: 8508)

Chương 69: Dọn dẹp lũ ác ôn
"Túy Tiên Cư ở Đại Hạ, là ta cùng mấy người bạn ở đế đô cùng nhau mở, nếu muội muội ngươi thật sự có thể sản xuất rượu hầu trăm năm, ta có thể thương lượng với bọn họ một chút, nhập rượu hầu trăm năm vào quán." Lam Thải Nhi vỗ bộ ngực, giọng điệu như thể chuyện gì nàng cũng lo được.
Lam Thải Nhi nói tùy ý, người có thể kết bạn với quận chúa, sao có thể là người bình thường.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không hỏi nhiều, cười nói vài câu với Lam Thải Nhi rồi đi ra khỏi phủ thái thú.
Trước khi lên xe ngựa, Diệp Lăng Nguyệt chợt nhớ ra điều gì, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
"Lam tỷ tỷ, muội thấy bá phụ đi lại không được tốt lắm?"
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt rất sắc bén, nàng để ý thấy Lam thái thú đi đường có vẻ hơi khó khăn, dù chỉ là một chút thôi, nhưng với một cao thủ thì việc đi đứng khó khăn sẽ làm giảm bớt khả năng chiến đấu rất nhiều.
"Lăng Nguyệt, chúng ta là người một nhà, ta nói thật cho ngươi biết vậy. Phụ thân ta năm xưa ở chiến trường, theo Võ hầu đánh giặc, có một lần trúng phục kích. Chính lần đó, phụ thân ta bị phương sĩ tà thuật của quân địch làm bị thương, trong người có thương tích cũ, ngay cả phương sĩ ở đế đô cũng bó tay." Sau khi nghe xong, Lam Thải Nhi lộ vẻ tiếc nuối.
Sau khi Lam thái thú bị thương ở chiến trường, vì trình độ của quân y trong doanh trại có hạn, chỉ có thể vất vả đưa ông về đế đô, nhưng tiếc thay, việc chữa trị lúc đó đã quá muộn.
Mạng sống Lam thái thú được bảo toàn, nhưng chân ông vì thế mà hơi què, cũng chính vì vậy, mấy tên tướng quân quý tộc trong quân đội Đại Hạ đã tập thể tố cáo, ép Lam Ứng Võ từ chức tướng quân, bị điều đến Ly thành làm thái thú.
Nói là đổi nơi khác, nhưng thực chất lại là giáng chức đến Ly thành.
Lam thái thú ngoài mặt không nói gì, nhưng Lam Thải Nhi biết, trong lòng phụ thân rất uất ức, nhiều lần, nàng đều thấy phụ thân sau khi uống rượu, mắt đỏ hoe, lau chùi chiếc áo giáp trong quân bị.
Thái thú Ly thành, với người khác có lẽ là công việc béo bở, nhưng với một người mà cả trái tim đều hướng về quân doanh Đại Hạ như Lam Ứng Võ mà nói, lại là một sự hành hạ.
Diệp Lăng Nguyệt nghe mà tim khẽ động, há hốc miệng, nhưng nghĩ lại, vẫn là nuốt những lời đã đến khóe miệng xuống.
Phòng người không thể không, quan hệ giữa nàng và Lam Thải Nhi tuy hiện giờ không tệ, nhưng vẫn chưa thật sự đến mức có thể thổ lộ hết tâm tư.
Dù tính cách Lam Thải Nhi không câu nệ tiểu tiết, rất hào sảng, nhưng Càn đỉnh đỉnh lại quá thần kỳ, hơn nữa Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa chắc chắn có thể trị hết bệnh cho Lam thái thú, vẫn là nên đợi khi đỉnh tức mạnh thêm chút nữa, thăm dò xem sao.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt trở về Diệp phủ, phát hiện cả nhà già trẻ đều chờ ở ngoài cửa, nhất là đại cữu và ngũ cữu, cổ đều rướn dài, trông chẳng khác nào hai con chim cút.
Sau tiệc thọ vài ngày, Diệp gia bỗng nhận được rất nhiều thiệp mời, đều là của mấy danh môn vọng tộc trong thành, chẳng qua là muốn kết giao với Diệp gia.
Điều này khiến cho Diệp Hoàng Hiên vẫn luôn im hơi lặng tiếng ở Ly thành rất kinh hỉ.
Nhưng điều khiến Diệp gia trên dưới vui mừng nhất vẫn là việc phương sĩ hiệp hội cuối cùng cũng đồng ý hợp tác với Diệp gia.
Như vậy, mỏ sắt của Diệp gia không thể nghi ngờ sẽ lên một tầm cao mới.
Nhưng đúng lúc thanh thế Diệp gia đang lên cao thì người của Sơn Hải bang lại tìm đến cửa.
Thì ra, hôm đó thiếu bang chủ Sơn Hải bang là Sa Chiến, bị Diệp Lăng Nguyệt dùng "bảy bước ngã" đánh bị thương, liền vẫn luôn ốm đau không dậy nổi.
Bang chủ Sơn Hải bang là Sa Cuồng trở về bang, nghe nói con trai không những bị làm nhục, mà còn thành ra bộ dạng này, lập tức nổi trận lôi đình.
Hắn chỉ có một đứa con trai, nay thành ra thế này, vội vàng tìm khắp danh y trong thành, cuối cùng đến cả người của phương sĩ hiệp hội cũng mời đến, nhưng đều không chữa khỏi cho Sa Chiến.
Sa Cuồng đường cùng, chỉ có thể đến Diệp phủ mời người.
"Lăng Nguyệt, con lại chọc vào người của Sơn Hải bang hồi nào vậy?" Diệp Hoàng Hiên cũng từng có chút giao thiệp với người của Sơn Hải bang, biết Sơn Hải bang là một thế lực có tiếng xấu.
"Ngũ cữu, cữu đừng lo, để con tìm người báo một tiếng cho Lam tỷ tỷ, nói con mời tỷ ấy cùng đến Sơn Hải bang xem kịch." Diệp Lăng Nguyệt đang đợi chính là Sơn Hải bang, nàng còn sợ bọn chúng không đến ấy chứ.
Lam Thải Nhi vừa nghe có chuyện vui xem, liền hấp tấp chạy đến.
Hai nàng trực tiếp đi tới Sơn Hải bang.
Vừa vào cửa Sơn Hải bang, Diệp Lăng Nguyệt đã nhíu mày.
Thảo nào Lam Thải Nhi thấy Sơn Hải bang không vừa mắt, phủ đệ của Sơn Hải bang này, sửa sang lại còn xa hoa hơn cả phủ thái thú.
"Lăng Nguyệt muội muội, lát nữa vào trong, muội đừng nói gì cả, cứ nhìn ta." Lam Thải Nhi nháy mắt mấy cái với Diệp Lăng Nguyệt, bộ dạng như đang múa quyền múa chưởng.
Thấy Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt cùng đến, sắc mặt của Sa đại bang chủ càng khó coi hơn.
Nếu chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt, thì hắn ngược lại dễ đối phó, nhưng nay lại có thêm một Lam Thải Nhi, vậy coi như không dễ xử lý.
Sa Cuồng không dám khinh thường, vội sai người dâng trà, đón Lam Thải Nhi lên ghế trên.
"Lam quận chúa, không biết ngài tới đây, Sa Cuồng không tiếp đón từ xa, mong quận chúa thứ tội." Sa bang chủ có chút kiêng dè Lam Thải Nhi, hắn hung hăng liếc Diệp Lăng Nguyệt một cái, hừ một tiếng rồi nửa cúi người hành lễ.
Ai ngờ Lam Thải Nhi nghe xong lại như không nghe thấy, cứ tự nhiên uống trà, phớt lờ Sa Cuồng.
Sa Cuồng tức đến phổi muốn nổ tung.
Con nhỏ Lam Thải Nhi chết tiệt, kiêu ngạo quá đáng, bàn về tuổi tác thì hắn với Lam thái thú cũng không hơn kém bao nhiêu, mà nó dám không để mắt tới hắn.
Mãi đến hơn một canh giờ, Lam Thải Nhi mới thản nhiên nói:
"Sa bang chủ khách sáo quá, ta nghe nói Sa thiếu bang chủ thân thể hơi yếu, không biết thiếu bang chủ giờ ra sao rồi?"
"Quận chúa, ngài phải làm chủ cho thảo dân a, tiểu khuyển ngày đó thay ta đi dự tiệc thọ của thái thú, ai ngờ, nửa đường lại gặp phải con đàn bà ác độc nhà Diệp gia này, ả không biết dùng tà thuật gì, khiến con trai ta cả người không động đậy được, đã hai ngày hai đêm rồi, tiểu khuyển vẫn không thể xuống giường, đến cả nói cũng không nói được." Sa Cuồng vừa tức giận, vừa trừng mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu không có Lam Thải Nhi ở đó, hắn nhất định phải làm cho con tiện chủng Diệp gia kia đầu một nơi thân một nẻo.
"Sa bang chủ, lời này của ngươi không đúng rồi, ngày đó có mấy trăm cặp mắt trên đường đều nhìn thấy, rõ ràng là thiếu bang chủ khiêu khích Lăng Nguyệt muội muội trước, kết quả tự mình không cẩn thận, té ngã ra đất. Chẳng biết có phải do thiếu bang chủ ngày thường chơi bời quá độ, chân run ngồi không vững hay không. Ngươi không tin thì ta có thể tùy ý tìm mười, tám nhân chứng." Lam Thải Nhi mày cũng không nhíu, một câu đã chặn họng Sa Chiến.
Sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, một đôi mắt cá chết trừng Lam Thải Nhi.
"Quận chúa nói phải lắm, là tiểu khuyển sai, xin quận chúa và Diệp cô nương nể mặt lão phu đã hơn năm mươi tuổi lại chỉ có một mụn con trai này, giơ cao đánh khẽ, chữa cho tiểu khuyển khỏi bệnh." Trong lòng Sa Cuồng đã nổi lên phong ba bão táp, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm nhường.
Xét về sự tu dưỡng, Sa Cuồng hơn hẳn tên con trai ngu xuẩn kia của hắn.
"Lăng Nguyệt muội muội, thấy Sa bang chủ có thành ý như vậy, lại tự mình mở miệng, muội nể mặt tỷ, xem cho thiếu bang chủ một chút đi." Thấy đã làm cho Sa Chiến tức đến chỉ muốn bốc khói trên đầu, Lam Thải Nhi mới xem như mở lời.
"Xem bệnh tự nhiên là được, bất quá có thành ý hay không thì không phải cứ nói miệng là được. Bệnh của thiếu bang chủ có hơi khó giải quyết, Sa bang chủ tùy tiện chuẩn bị một vạn lượng tiền xem bệnh, lại chuẩn bị đầy đủ dược liệu trong danh sách này, thì ta có thể bắt đầu trị liệu." Diệp Lăng Nguyệt mới mở miệng, Lam Thải Nhi đang uống trà bên cạnh liền "phụt" một tiếng phun ra ngoài.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận