Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 20: Mới người nhà (length: 5902)

Chương 20: Người nhà mới
Lần này tu vi của Diệp Lăng Nguyệt đột ngột tăng mạnh, không khỏi khiến người thân nghi ngờ, nàng đã sớm chuẩn bị xong lý do để thoái thác.
Bình rượu bách quả này so với loại rượu mà Diệp Lăng Nguyệt phát hiện một cách thụ động có chút khác, Diệp Lăng Nguyệt đã dùng Càn Đỉnh chiết xuất qua một lần, tửu hiệu càng tốt hơn.
Rượu vừa mở ra, cả phòng liền tràn ngập mùi thơm. Sắc mặt Diệp Hoàng Ngọc thay đổi, kinh ngạc nhìn bình rượu kia, đây là hầu tửu?
Diệp Hoàng Ngọc trước kia đã từng nghe lão thợ săn trong núi kể, trên Thất Tinh Sơn có loài khỉ thiết tí, biết làm hầu tửu, thứ rượu này rất bổ, có tác dụng lớn trong việc chữa trị tổn thương xương cốt và gân lạc.
Nàng ra vào núi nhiều lần, đều không tìm được một giọt hầu tửu, con gái mới lần đầu lên núi, lại gặp được?
Khó trách thực lực của Lăng Nguyệt lại tăng mạnh một mảng lớn.
Chẳng lẽ nói, ngay cả lão thiên gia cũng thấy nàng những năm nay quá sa sút, nên mới để con gái tìm được hầu tửu.
"Trong tay con còn có mấy bình nữa, nương thân thử trước một chút công hiệu của rượu bách quả này xem sao." Diệp Lăng Nguyệt vừa nói, trong áo nàng lại phát ra tiếng sột soạt.
"Kít nha." Từ trong vạt áo nàng, một cái đầu nhỏ thò ra.
Từ khi ký kết linh khế với Diệp Lăng Nguyệt, Tiểu Chi Yêu nhất quyết không chịu ở một mình trong Hồng Mông Thiên nữa.
Diệp Lăng Nguyệt đành phải nhét nó vào trong áo, tiểu gia hỏa này ngược lại ăn ngon ngủ yên vô cùng, vừa rồi trên lôi đài đánh khí thế ngất trời, nó vẫn cứ thoải mái ngủ đến bây giờ mới tỉnh.
Tiểu gia hỏa vừa thức dậy, chỉ cảm thấy bụng réo ùng ục, vội vàng thò đầu ra, định tìm cái gì ăn.
"Nương, con còn có một chuyện muốn nói với người, ở trong núi con gặp một tiểu gia hỏa rất thông linh tính, con muốn nuôi nó." Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt cầu khẩn.
Tiểu Chi Yêu hiểu rõ ý của Diệp Lăng Nguyệt, vội vàng dùng đôi mắt xanh biếc đáng thương nhìn Diệp Hoàng Ngọc, vừa nhìn vừa khép hai chân trước lại, ôm móng vuốt làm động tác cầu xin.
Thấy bộ dạng của con gái và tiểu manh khuyển, Diệp Hoàng Ngọc dở khóc dở cười.
Cứ như vậy, bắc trang lại có thêm một thành viên mới.
Sau khi có được Huyền Âm Ngọc, Diệp Lăng Nguyệt liền trở về phòng, nàng liếc nhìn Huyền Âm Ngọc, trong lòng âm thầm nghĩ, có đỉnh tức rồi, ngoài việc luyện dược, Càn Đỉnh còn có thêm một công hiệu nữa.
Chỉ là không biết, ngoài việc thôn phệ những điểm đen trong đỉnh, đỉnh tức còn có thể thôn phệ được thứ gì khác không.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, tìm một cái ly nước, cầm trên tay, thấy đỉnh tức ủ rũ, liền chui vào trong ly.
Đầu óc nàng một mảnh trắng xóa, đỉnh tức rất nhanh đã rút ra, màu sắc cũng không hề thay đổi.
Diệp Lăng Nguyệt lại thử với các đồ vật khác trong phòng, nàng rất nhanh phát hiện ra một quy luật.
Đỉnh tức có thể rót vào một vài vật nhỏ, đặc biệt hiệu quả với những vật có sinh mệnh hoặc linh tính, nhưng trước mắt, đỉnh tức quá yếu ớt, nếu rót vào đồ vật có diện tích lớn, đầu óc Diệp Lăng Nguyệt sẽ hoàn toàn mơ hồ.
"Xem ra, đỉnh tức vẫn còn rất yếu, chỉ có thể sau này, luyện thêm dược, chiết xuất ra để tăng cường đỉnh tức." Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.
Một ngày trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt cũng buồn ngủ, đêm đó, nàng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Nguyệt vừa thức dậy, Diệp Ngân Sương đã hớn hở chạy tới bắc trang.
"Chúc mừng ngươi, Lăng Nguyệt. Hôm qua đúng là quá hả giận, ngươi không biết lúc Diệp Thanh bò như chó, trong lòng ta thoải mái thế nào đâu." Diệp Ngân Sương vui mừng nhảy nhót.
Diệp Thanh ở trong gia tộc, ỷ vào thân phận của mình, vẫn luôn chẳng sợ ai, bị người khác dạy dỗ như vậy, đây là lần đầu.
Hơn nữa, đối phương lại là Diệp Lăng Nguyệt mà hắn khinh thường nhất, chuyện này, bây giờ chắc là đã lan khắp Thu Phong Trấn rồi.
"A, Lăng Nguyệt, trong ngực ngươi là tiểu hồ ly sao, đáng yêu quá vậy?" Diệp Ngân Sương nhìn thấy trong vạt áo Diệp Lăng Nguyệt, một cái đầu nhỏ thò ra.
Ngươi mới là hồ ly đó, cả nhà ngươi đều là hồ ly.
Tiểu Chi Yêu vừa thấy Diệp Ngân Sương đưa tay tới, "vút" một tiếng, móng vuốt nhỏ vồ tới, hai má phồng lên như chứa hai quả bóng, tỏ vẻ nó rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Trên mu bàn tay của Diệp Ngân Sương lập tức xuất hiện mấy vệt máu tím.
Tốc độ nhanh chóng, ra tay hung ác, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài dễ thương của nó.
Tiểu gia hỏa thật hung dữ!
Diệp Ngân Sương kinh hãi, nàng đã là võ giả Luyện Thể tứ trọng, da thịt rất cứng cỏi, mà Tiểu Chi Yêu tùy tiện cào một cái đã lợi hại như vậy.
"Ngân Sương, đây là thú nhỏ ta mới nuôi, tên là 'Chi Yêu'. Nó sợ người lạ, ngươi đừng đụng vào nó thì tốt hơn." Diệp Lăng Nguyệt có chút ngượng ngùng nói, có lẽ ở trong Hồng Mông Thiên lâu, Tiểu Chi Yêu cảnh giác với người lạ rất cao, ở bắc trang, nó cũng không cho Diệp Hoàng Ngọc và Lưu mụ đụng vào.
Suốt ngày thứ nó thích nhất, ngoài ăn ra, Tiểu Chi Yêu chỉ thích quấn lấy Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Ngân Sương sau khi nghe xong, chỉ có thể hậm hực thu tay về, không dám trêu Tiểu Chi Yêu nữa.
"Cũng không còn sớm, chúng ta nên đến võ quán thôi, ta đã khoảng một tháng không đến đó rồi." Diệp Lăng Nguyệt cười nói.
"Ấy, ngươi còn đến võ quán làm gì. Suýt chút nữa quên mất, cha ta bảo ta báo cho ngươi là hãy đến Võ Các. Ngươi đừng quên đó, ba vị trí đầu tộc bỉ được vào Võ Các, lựa chọn một môn võ học mới, chuyện này quan trọng hơn nhiều so với việc đến võ quán."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận