Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 812: Yêu ma bạo động khúc nhạc dạo (length: 8301)

Nàng khóc?
Vu Trọng không khỏi nắm chặt tay, vẻ mặt phức tạp nhìn đứa bé đang mê man trong lòng.
Hắn biết Diệp Lăng Nguyệt đã lâu, từng thấy Diệp Lăng Nguyệt xảo quyệt, từng thấy Diệp Lăng Nguyệt hoạt bát, chỉ duy nhất chưa từng thấy dáng vẻ nàng khóc.
Sau lần tình cờ gặp Diệp Lăng Nguyệt, Vu Trọng từng ra lệnh cho thuộc hạ điều tra tất cả thông tin liên quan đến Diệp Lăng Nguyệt.
Từ xuất thân bi thảm cho đến mười ba năm làm ngốc tử.
Rất nhiều người khi đối diện với thân thế như vậy, đều sẽ không thể gượng dậy, nhưng nàng thì không.
Khó khăn như thế mà Diệp Lăng Nguyệt vẫn có thể sống sót, vậy điều gì đã khiến nàng đau khổ đến vậy?
Khúc hát kiếp trước, khơi dậy ký ức kiếp trước của nàng, rốt cuộc nàng đã thấy gì?
Theo một tia suy nghĩ thuộc về nàng được rút ra từ đầu óc Diệp Lăng Nguyệt, mờ mịt như một con cá nhỏ đang bơi lội trong lòng bàn tay Vu Trọng.
Diệp Lăng Nguyệt từng nói rằng nàng thường xuyên gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh giấc thì lại quên mất.
Vu Trọng biết lúc này mình nên hủy bỏ tia suy nghĩ này, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nhẫn tâm.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chú vào tia ký ức đó.
Khi thấy rõ cổ suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt đang mê man vì yêu lực xâm chiếm, sắc mặt Vu Trọng đột nhiên thay đổi.
Mộng cảnh trong đầu Diệp Lăng Nguyệt… Thật ra đó không phải là giấc mơ của nàng mà là ký ức, ký ức kiếp trước của nàng?
Ở kiếp đó nàng tên là Dạ Lăng Nguyệt.
Chân thân của nàng lại là… Nhớ lại cảnh tượng máu me trong giấc mơ, đôi cẩu nam nữ ghê tởm đó.
Cơn giận của Vu Trọng bùng lên, nghĩ đến Lăng Nguyệt mà hắn trân quý như bảo vật, lại bị người chà đạp như vậy, hắn muốn giết chết những kẻ đã khiến nàng đau khổ tuyệt vọng.
Yêu lực đáng sợ hóa thành một dòng thủy triều màu đen.
Cả vườn hoa sa mạc rung chuyển dữ dội vì sự phẫn nộ của Vu Trọng.
Nước trong vườn hoa sa mạc trong nháy mắt bị làm khô, vô số cây cối hoa cỏ mất đi sinh cơ bị yêu lực thôn phệ.
Vườn hoa sa mạc vốn tràn đầy sinh khí, trong chớp mắt bị yêu lực thôn phệ biến thành một Hắc Chi Cốc thứ hai.
Vu Trọng đứng đó, như một hố đen không đáy.
Thần thì sao chứ?
Rồi sẽ có một ngày hắn sẽ giết những kẻ đã từng phụ bạc nàng.
Cơn giận dữ khiến Vu Trọng mất kiểm soát.
Đúng lúc đó, người trong ngực hắn hơi cựa mình.
Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi của môi trường xung quanh, Diệp Lăng Nguyệt như một đứa bé không có cảm giác an toàn trong giấc ngủ, hai tay ôm lấy cổ Vu Trọng, đầu cọ vào ngực hắn.
Trái tim Vu Trọng run lên, trong nháy mắt trở nên mềm mại.
Vẫn chưa đến lúc, hắn phải nhanh chóng đưa cô gái của mình rời khỏi nơi này.
Cố gắng đè nén yêu lực trong cơ thể, Vu Trọng một tay thu cây tịch nhan vương vào tay áo, rồi lại ngắt mấy đóa hoa tịch nhan bình thường, ôm Diệp Lăng Nguyệt, bay vút đi, rời khỏi vườn hoa sa mạc.
Chỉ khoảng một khắc đồng hồ sau khi Diệp Lăng Nguyệt và Vu Trọng rời đi.
Tứ Phương thành chủ và Lạc Tam Sinh chạy tới.
Do tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt can thiệp, trận hoa trong gương, trăng trong nước bị ép gián đoạn, mặc cho Tứ Phương thành chủ cố gắng thế nào cũng không thể khôi phục lại như cũ.
Trong tình huống bất đắc dĩ, Tứ Phương thành chủ đã chạy tới.
Khi thấy rõ vườn hoa sa mạc trước mắt, Tứ Phương thành chủ đứng ngây ra tại chỗ.
Có phải hắn đã hoa mắt không, chỉ mới hơn một canh giờ, vườn hoa sa mạc của hắn, bao nhiêu năm dày công gây dựng lại bị phá hoại thành thế này.
Nơi đây như vừa trải qua một trận thiên tai, tất cả cây cối hoa cỏ đều cháy đen, hồ nước nhân tạo cũng đều biến mất.
“Không ổn rồi, mau đi vườn xuân.” Tứ Phương thành chủ và Lạc Tam Sinh đến vườn xuân.
trận tam sinh bảo vệ hoa tịch nhan đã thành những cánh hoa tàn úa, điều khiến Tứ Phương thành chủ không thể chấp nhận được là, cây tịch nhan vương kia đã biến mất.
Hắn thậm chí không biết, cuối cùng bông tịch nhan vương kia có nở rộ hay không.
Tâm trạng của Tứ Phương thành chủ và Lạc Tam Sinh khác nhau, nhưng đều rất kinh hãi.
Lạc Tam Sinh kinh ngạc là, lại có người có thể phá giải được tam sinh khúc của hắn?
Còn điều Tứ Phương thành chủ lo lắng là, đôi nam nữ kia rốt cuộc đã làm gì với tịch nhan vương.
Giữa hai người bọn họ, thật chẳng lẽ có yêu tổ?
Mặc dù hai người lúc này đều hận không thể lập tức tìm thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đã rời khỏi vườn hoa sa mạc, nhưng đáng tiếc họ không có cách nào tìm được họ.
Những thị vệ phụ trách đi điều tra thân phận của hai người vẫn chưa trở về.
“Thành chủ, ta có một yêu cầu quá đáng, nếu tìm được hai người kia, ta muốn một mình gặp riêng họ.” Lạc Tam Sinh lại muốn biết, hai người đã phá giải tam sinh khúc của mình như thế nào.
“Chuyện này để sau hẵng bàn, việc cấp bách là phải tìm ra nguyên nhân dị biến của tịch nhan vương. Xem tình hình trong vườn hoa sa mạc, là do yêu lực phá hoại.” Tứ Phương thành chủ trầm ngâm.
“Thành chủ, ngươi thật sự tin vào truyền thuyết kia sao, chẳng qua chỉ là một đóa hoa mà thôi.” Lạc Tam Sinh coi thường.
“Ngươi hiểu gì chứ, nếu tịch nhan vương không nở thì chỉ là bình thường, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là một loài hoa đẹp hơn bình thường một chút, nhưng nếu đã nở rộ thì sẽ khác. Tương truyền mỗi một cây tịch nhan vương đều tượng trưng cho sự ra đời của một vị yêu tổ mới. Một bông hoa tịch nhan vương đã nở rộ sẽ ngưng tụ đại bộ phận yêu lực của vị yêu tổ trước. Đối với lũ yêu ma mà nói, nó có một sức hút vô tận. Hơn nữa lần này tịch nhan vương còn mọc liền hai hoa cốt." Tứ Phương thành chủ nhíu mày.
Hoa tịch nhan vương không có tác dụng gì đối với người Thanh Châu đại lục, nhưng đối với yêu ma, đó lại là vật đại bổ, hơn nữa chỉ có yêu ma mới có thể ngửi thấy mùi hương của tịch nhan vương.
Lạc Tam Sinh nghe xong, cũng không khỏi động lòng.
Hắn hiểu ý của Tứ Phương thành chủ, nếu hoa tịch nhan vương thật sự nở rộ.
Nơi nó đến tất nhiên sẽ dẫn đến vô số yêu ma.
Vì thu được sức mạnh vô thượng của yêu tổ, những lũ yêu ma đó sẽ điên cuồng chém giết, đồng nghĩa với việc Tứ Phương thành sẽ lâm vào nguy hiểm.
Khó trách, Tứ Phương thành chủ lại ra lệnh cấm, nghiêm cấm hung thú tại khe nứt Sa hà tiến đến gần vườn hoa sa mạc.
Tứ Phương thành chủ lập tức ra lệnh, tìm kiếm thân phận đôi nam nữ trẻ tuổi kia, mà ông không biết rằng, Vu Trọng và Diệp Lăng Nguyệt, lúc này đang ở trên một nền vách núi hoang vắng, không xa vị trí cũ của vườn hoa sa mạc.
Nền vách núi đó, không xa vườn hoa sa mạc, là căn cứ mà trước đây nữ vương chim ba chân đã nói cho Diệp Lăng Nguyệt và những người khác.
Diệp Lăng Nguyệt vẫn còn đang trong cơn mê man, nàng đã ngủ ba bốn canh giờ, đến gần lúc hoàng hôn mới tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, nàng phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Phượng Sân.
Hắn dựa vào vách đá, giữ một tư thế, cau mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của nàng, ánh mắt hắn chuyên chú như đang chìm trong suy tư.
Gần đến hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu vào mắt Phượng Sân.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt hắn tựa như màu vàng, tựa như màu hổ phách.
Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt, thoáng chốc bị chập mạch.
Hình như nàng nhớ ra, trước khi hôn mê nàng đã nhìn thấy Vu Trọng.
“Vu Trọng?” Diệp Lăng Nguyệt không kìm được đưa tay chạm vào mặt Phượng Sân.
Làn da hắn rất lạnh, khi chạm vào ngón tay Diệp Lăng Nguyệt, mắt hắn sáng lên, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp như nắng.
Đó là nụ cười thuộc về Phượng Sân.
~Hai chương này là tranh thủ viết trên đường đuổi xe, trên đường về nhà, tuần này đúng là quá vất vả, may mà không gián đoạn chương mới, cuối tuần, bán manh cầu vé tháng và phiếu đề cử, còn thiếu hai khen thưởng tăng thêm, mấy ngày nữa ta sẽ điều chỉnh rồi cố gắng bù ~
Bạn cần đăng nhập để bình luận