Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 483: Hai nam tướng tranh (length: 8200)

Ánh mắt oán độc kia của Hồng Minh Nguyệt làm người ta không rét mà run.
"Đều là do ngươi ban tặng, Hồng gia chỉ còn lại mình ta."
Trong đầu óc Hồng Minh Nguyệt, từng bóng người loé lên, người gia gia lấy nàng làm vinh quang, cha mẹ yêu thương nàng, huynh tỷ song sinh, tất cả đều đã chết.
Mà tất cả những điều này, đều là vì Diệp Lăng Nguyệt trước mắt.
Nếu như không có Diệp Lăng Nguyệt, đời này của Hồng Minh Nguyệt nàng sẽ thuận buồm xuôi gió, nàng vẫn sẽ là thiên chi kiêu nữ xuôi gió xuôi nước trên Thanh Châu đại lục.
Nhưng tất cả những điều này, chỉ vì nữ nhân trước mắt này xuất hiện, mọi thứ đều đã khác.
"Hồng Minh Nguyệt, ngươi luôn miệng nói người Hồng phủ là do ta hại chết, ta không phủ nhận, đó là vì bọn họ vốn đáng chết. Nhưng Hồng Ngọc Lang lại chết vì ngươi. Ngươi không màng tình huynh muội, ngồi nhìn hắn bị đồng bạn đánh chết, ngươi sớm đã mất hết nhân tính."
Mặc dù chán ghét Hồng Ngọc Lang, nhưng nhìn hắn bị ly hỏa nhện thiêu sống, Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy rất không đáng thay hắn.
Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt làm Hồng Minh Nguyệt không khỏi thẹn quá hóa giận.
Nguyệt Mộc Bạch vừa có được thần thông kỹ ly hỏa nhện, cũng tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
“Cần gì nói nhiều với nàng, nữ nhân này, ta thấy ngứa mắt không phải một hai ngày rồi. Chúng ta liên thủ, giết nàng.”
Phó đường chủ cũng không biết vì lý do gì mà tạm thời rời đi.
Về phần những người khác trong Thần Thông trì, đều chỉ chú ý tìm kiếm thần thông kỹ của riêng mình, căn bản không để ý đến sống chết của người khác, bọn họ ngược lại còn mong Diệp Lăng Nguyệt và đám người kia tự giết lẫn nhau, để bớt đi người tranh đoạt thần thông kỹ với họ.
Lúc này không giết Diệp Lăng Nguyệt, thì còn đợi đến khi nào.
Nghĩ đến việc giết được Diệp Lăng Nguyệt sẽ khiến Tử Đường Túc đau khổ không chịu nổi, trong lòng Nguyệt Mộc Bạch liền dâng lên cảm giác vui sướng khi trả thù.
Tinh thần lực của nàng khẽ động, ly hỏa nhện lại hiện hình. Con ly hỏa nhện ngưng tụ từ tinh thần lực này để lộ răng nanh, trong cái bụng tròn trịa vừa phát ra một tràng âm thanh lẩm bẩm quái dị, miệng liền phun ra từng sợi tơ nhện ly hỏa màu đỏ.
Tơ nhện hóa thành mấy đạo hồng quang, như vô số con rắn lửa đánh úp về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Minh Nguyệt thấy vậy, thân hình chợt lóe, trong miệng phun ra từng lớp từng lớp vảy sương mù màu u lục.
Hai người như giòi trong xương, như bóng với hình, bám riết Diệp Lăng Nguyệt không buông.
Nhưng điều kỳ lạ là, Diệp Lăng Nguyệt lại như một con cá chạch lươn lẹo, dù có chút luống cuống tay chân trước sự giáp công của hai người, nhưng mỗi khi đến thời khắc nguy cấp, nàng đều né tránh một cách trơn tru.
Hơn nữa Diệp Lăng Nguyệt này cũng rất giảo hoạt, nàng dựa vào thân thể linh hoạt, cố tình nhảy vào những nơi đông người và nhiều cá thần thông, không những tránh được công kích mà còn gây thêm không ít thù hận cho Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt.
Nhiều lần, Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt đều suýt ngộ thương người khác, chọc giận đám đông.
Có vết xe đổ của Hồng Ngọc Lang, hai người cũng không dám hành động mạnh tay. Cứ như vậy, ba người ngươi truy ta đuổi trong Thần Thông trì rộng lớn, đấu đến quên trời quên đất, thế mà trọn vẹn hơn nửa canh giờ trôi qua, lại không chạm được đến một sợi tóc của Diệp Lăng Nguyệt.
Điều này khiến Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt vừa tức giận lại vừa không hiểu ra sao.
Nói xem có tức không chứ, rõ ràng đối phương còn chưa đến Thần Thông Cảnh, vậy mà lại khiến hai cao thủ Thần Thông Cảnh thật thụ như bọn họ mệt đến thở hồng hộc.
Bọn họ sao biết được, Diệp Lăng Nguyệt nhờ có lực chúc phúc từ thần thông kỹ của Bạc Tình gia trì, vận may lúc này tốt hơn người thường không dưới mười lần. Dựa vào phần lực chúc phúc gia trì này, Diệp Lăng Nguyệt tuy bị truy đuổi có chút chật vật, nhưng không đến mức rơi vào tình thế nguy cấp.
Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng Diệp Lăng Nguyệt cũng bất an.
Nàng biết rõ trong lòng, dựa vào sự gia trì chúc phúc của Bạc Tình để né tránh truy kích cũng chỉ là kế tạm thời (ngộ biến tùng quyền).
Nàng có thể cảm nhận được, luồng lực chúc phúc mà Bạc Tình truyền cho trên người nàng, đang dần tiêu hao theo mỗi lần nàng tránh thoát công kích của Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt.
Nghĩ đến thời gian tác dụng của loại thần thông kỹ phụ trợ này của Bạc Tình cũng không dài.
Diệp Lăng Nguyệt suy đoán không sai, thần thông kỹ chúc phúc của Bạc Tình khi dùng trên người khác, thời gian duy trì là sáu canh giờ, sau sáu canh giờ, lực chúc phúc sẽ biến mất.
Mà giờ khắc này, thời gian cho đến khi lực chúc phúc biến mất chỉ còn lại hơn một canh giờ.
“Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt này cũng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, truy sát một thành chủ phế vật mà cũng mất hơn nửa canh giờ. May là, bản thiếu gia đã sớm chuẩn bị kỹ càng, gia hỏa Hề Cửu Dạ kia lúc này hẳn là cũng sắp đến lúc tiến vào Thần Thông trì rồi chứ?”
Kim Tam Thiếu đứng ngoài quan sát, thầm mắng Nguyệt Mộc Bạch và Hồng Minh Nguyệt vô dụng, mặt khác lại nghĩ, Hề Cửu Dạ đã đồng ý ra tay giúp mình sao giờ này còn chưa tới.
Lại nói đến Phó trưởng lão đang trông coi Thần Thông trì, lúc này đã đi đâu?
Thì ra, vào lúc Phó trưởng lão đưa ra cảnh cáo với đám người trong ao, hắn chợt phát giác có người đang xâm nhập Thần Thông trì.
Hơn nữa, người xâm nhập không chỉ có một.
Ý thức được điểm này, Phó trưởng lão lập tức thu thần thức đang dò xét trong Thần Thông trì về.
Sau một hồi xem xét, Phó trưởng lão phát hiện người xâm nhập không phải chân thân, mà là hai luồng nguyên thần chi lực có khí tức không ổn định.
Tuy nhiên, dao động của hai đạo nguyên thần chi lực kia không mạnh lắm. Với tu vi của Phó trưởng lão, xem ra tu vi của hai kẻ xâm nhập này ước chừng cũng chỉ ở Tiểu Thần Thông Cảnh mà thôi.
Thông thường mà nói, dù Tiểu Thần Thông Cảnh có luyện thành nguyên thần thì cũng rất yếu ớt, căn bản không đáng kể.
Nghĩ đến trong thông đạo tiến vào Thần Thông trì đã bố trí trùng trùng cơ quan và trận pháp, trong đó có một số nhằm vào cả nguyên thần, Phó trưởng lão liền không quá để hai kẻ xâm nhập không biết sống chết này vào mắt.
Hắn đã trấn thủ Thần Thông trì rất nhiều năm, hàng năm mỗi khi Thần Thông trì mở ra, luôn có một số kẻ đạo chích không có thần thông đĩa vọng tưởng xâm nhập Thần Thông trì.
Không một ngoại lệ, những kẻ đó đều bị chặn lại trong thông đạo, hơn nữa kết cục cực kỳ bi thảm.
Ngay lúc Phó đường chủ chuẩn bị thu hồi thần thức, một lần nữa tiến vào Thần Thông trì xem xét tình hình bên trong, hắn đột nhiên toàn thân chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng.
"Phá!"
Cơ quan, trận pháp, lại bị phá giải toàn bộ chỉ trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi.
Hai luồng nguyên thần chi lực kia, giống như hai đạo quân tinh nhuệ rong ruổi nơi sa trường, gào thét lao tới, khí thế sắc bén không thể cản phá (khí thế duệ không thể cản).
Đây mà là tu vi Tiểu Thần Thông Cảnh sao?
Phó đường chủ có chút đứng ngồi không yên, nhưng hắn lại không thể tự ý rời khỏi Thần Thông trì, bởi vì sự tồn tại của Thần Thông trì còn cần hắn duy trì.
"Phải mau chóng thông báo cho Trần đường chủ, có kẻ muốn xông vào Thần Thông trì."
Phó đường chủ kinh ngạc, đang định phát tín hiệu.
Nhưng đúng lúc này, hai bóng đen lướt tới cực nhanh, chỉ nghe “Xuy xuy” hai tiếng chỉ phong, gần như cùng lúc đó, cái bóng sau lưng Phó đường chủ lập tức bị cố định lại.
Trên người hắn, ngưng tụ từng tầng băng sương lạnh lẽo.
Phó đường chủ đang ngồi xếp bằng ở một góc sân viện, lập tức toàn thân cứng đờ.
Phó đường chủ cũng thật là khổ tám đời.
Một chiêu yêu thần thông 'ảnh phùng chi thuật' của Đế Sân, cộng thêm một chiêu 'lăng tiêu băng chỉ' của Hề Cửu Dạ, đã trực tiếp phong bế Phó Tam Thạch, khiến hắn đến cơ hội nhìn rõ hình dáng hai kẻ xâm nhập cũng không có.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận