Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 53: Độc môn thuốc độc (length: 7978)

Chương 53: Độc môn thuốc độc
Những người kia đều giống nhau, trang điểm phấn son, mặc áo bào xanh rộng thùng thình, trên lưng buộc dải tua rua màu vàng song tuệ, người cầm đầu, ở vạt áo còn thêu hình một vật giống cái đỉnh.
Bọn họ vừa tiến vào, quán Túy Tiên vốn đang ồn ào liền im bặt.
"Là người của phường hội phương sĩ." Diệp Lăng Nguyệt tai thính, nghe được thực khách xì xào bàn tán.
Mấy người vào cửa liền đi thẳng đến chỗ Diệp gia đang ngồi.
"Bàn này là chỗ của Hoàng đại sư, mấy người các ngươi còn không mau cút đi." Vẻ mặt ngạo mạn của bọn họ khiến Diệp gia mấy người đều sững sờ.
Diệp Thánh định nổi giận, Diệp Hoàng Hiên bên cạnh đã khẽ lắc đầu, cười bồi đứng lên.
"Hóa ra là Hoàng đại sư, thật ngại quá, chúng ta lập tức đổi chỗ." Nói rồi, Diệp Hoàng Hiên cúi đầu hành lễ với người cầm đầu.
"Ta còn tưởng ai, hóa ra là Diệp Hoàng Hiên. Sao lần này Diệp gia lại đưa huyền thiết thạch vào thành? Nói cho ngươi biết, đừng có mang mấy thứ rác rưởi của Diệp gia đến phường hội phương sĩ, bọn ta không thèm thu phế liệu dưới năm thành." Hoàng đại sư kia là một phương sĩ của phường hội phương sĩ Ly thành, trước kia từng qua lại vài lần với Diệp Hoàng Hiên.
"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy." Diệp Thánh tuổi trẻ nóng tính, định cãi lý với Hoàng đại sư, bị Diệp Hoàng Vân đè xuống.
Diệp gia vẫn chưa đứng vững chân ở Ly thành, lúc này gây thù với phường hội phương sĩ không phải là hành động sáng suốt.
Diệp Lăng Nguyệt từ từ đứng lên, khi đi ngang qua người của Hoàng phương sĩ, tay nàng khẽ run lên, có thứ gì đó rơi trên quần áo hắn... Khi nhóm người phường hội phương sĩ ngồi xuống, gọi bừa một bàn đồ ăn, vui vẻ trò chuyện.
"Ngũ cữu, sao lại nhường nhịn bọn kia?" Diệp gia mấy người lại tìm bàn khác ngồi xuống, Diệp Thánh mặt mày tức giận.
"Diệp Thánh, nghe lời Ngũ cữu đi, người của phường hội phương sĩ không phải Diệp gia ta đắc tội nổi." Diệp Hoàng Hiên cho mọi người ngồi xuống, hắn cũng biết Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thánh mới tới huyện thành, không hiểu rõ tình thế và thế lực các nơi, liền nhẫn nại giải thích với hai người.
Trong thành Ly, khác với trấn Thu Phong dựa núi Thất Tinh, nơi đây thương nghiệp phồn thịnh, các thế lực trong thành cũng chằng chịt như rễ cây già.
Ly thành có bốn thế lực mạnh nhất, ngoài phủ thái thú ra, thế lực dân gian gồm phường hội phương pháp sĩ, lâu đầu cơ tích trữ và bang sơn hải, trong đó phủ thái thú và phường hội phương sĩ là khó chọc nhất.
Phủ thái thú có thế lực quân đội phía sau chống lưng, phường hội phương sĩ thì nhờ việc chi phối hơn nửa việc buôn bán vũ khí và đan dược ở Ly thành.
Mấy năm trước, do quặng của Diệp gia chỉ luyện ra được quặng huyền thiết bốn thành, phường hội phương sĩ luôn từ chối thu mua.
Về nguồn gốc của phương sĩ thì lại là một câu chuyện dài.
Cái gọi là phương sĩ, là một số người tinh thông thuật pháp, y thuật, số mệnh, tướng số, bói toán… những người có năng lực đặc thù trong Đại Hạ quốc, họ khác với võ giả, võ giả tu luyện nguyên lực, còn phương sĩ tu luyện tinh thần lực.
Nói chung, phương sĩ được chia thành chuẩn phương sĩ, phương sĩ và phương tôn, trong đó giai đoạn phương sĩ lại chia thành nhất đỉnh đến cửu đỉnh.
Vì trong nước số người có thể tu luyện tinh thần lực rất ít, nên phương sĩ càng thêm khan hiếm, ở Đại Hạ đều được tôn sùng, địa vị có thể sánh ngang với một số quan viên bình thường.
Như hội trưởng phường hội phương sĩ Ly thành, nghe nói là một phương sĩ bát đỉnh, ngay cả Thái thú Ly thành gặp mặt cũng phải nhường nhịn mấy phần.
Đến đây, Diệp Lăng Nguyệt và Diệp Thánh đã hiểu, vì sao Ngũ cữu lại không dám chọc giận phường hội phương sĩ.
"Người mà các ngươi thấy vừa rồi là Hoàng đại sư, hắn là một phương sĩ của Ly thành, thuộc phường hội phương sĩ Ly thành. Trước kia khi Diệp gia chúng ta bán quặng huyền thiết cho phường hội phương sĩ, hắn là người phụ trách, vì chúng ta không chịu đưa cho hắn lợi lộc nên hắn vẫn luôn gây khó dễ cho Diệp gia." Nói tới đây, Diệp Hoàng Hiên không khỏi lắc đầu.
Những chuyện tranh đấu trên thương trường kia, hắn cũng thực sự không muốn nhiều lời trước mặt các hậu bối.
Diệp Thánh nghe xong tuy phẫn nộ nhưng cũng chỉ đành kìm nén trong lòng.
Còn Diệp Lăng Nguyệt, sau khi nghe xong lai lịch của phường hội phương sĩ thì lại có vẻ trầm ngâm.
Thì ra chỉ cần tu luyện tinh thần lực là có thể trở thành phương sĩ.
Chỉ là không biết, tinh thần lực tu vi hiện tại của nàng rốt cuộc đạt tới cấp bậc phương sĩ nào, là chuẩn phương sĩ hay là phương sĩ nhất đỉnh, nhị đỉnh, có lẽ chuyện này chỉ có thể chờ khi đến phường hội phương sĩ mới biết.
Nhưng trước hết, nàng còn phải chào hỏi thật tốt với vị Hoàng đại sư kia.
Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt, khóe miệng nhếch lên, một, hai, ba... nàng thầm đếm trong lòng.
Trên bàn rượu, Hoàng đại sư cùng đám người vừa nói chuyện bông đùa, vừa uống rượu, chợt hắn cảm thấy mông hơi ngứa, tiện tay gãi một cái.
Càng gãi càng ngứa, Hoàng đại sư dứt khoát buông đũa, không coi ai ra gì nắm lấy, nhưng lần gãi này lại không tầm thường, ngứa biến thành đau rát, một cái vồ thế mà bứt ra một miếng da thịt đẫm máu.
Càng bắt, lại càng đau đớn khó nhịn, tình cảnh rất đáng sợ.
Hoàng đại sư thất kinh, mấy người đi cùng cũng hoảng sợ.
"Nhanh, mau đưa Hoàng đại sư về phường hội phương sĩ đi." Đám người hoảng hốt, đỡ Hoàng đại sư đang kêu la thảm thiết, rồi đi thẳng tới phường hội phương sĩ Ly thành.
Mắt thấy cảnh này, Diệp gia mấy người cũng kinh ngạc ngây người, sao một khắc trước người còn tốt mà sau một khắc đã như bị tà nhập.
Diệp Lăng Nguyệt lại cười lạnh trong lòng, Diệp gia cũng không phải dễ bị đắc tội vậy đâu, để vị Hoàng đại sư tự cho mình là siêu phàm kia nếm thử sự lợi hại của băng ngưng độc.
Vừa rồi Hoàng đại sư không coi ai ra gì, sỉ nhục Diệp gia, trước khi đứng dậy, Diệp Lăng Nguyệt đã rải lên quần áo hắn một chút băng ngưng độc.
Băng ngưng độc rơi vào khoáng thạch sẽ làm cho khoáng thạch hoặc đất đai bị rỉ sét mục nát, nhưng nếu băng ngưng độc nồng độ cao dính vào da người, sẽ bị ngứa rát, dùng tay gãi một cái, thật sự muốn sống không bằng c·h·ế·t.
Hoàng đại sư bị người một mạch đưa đến phường hội phương sĩ, nghe được tiếng kêu thảm, một nam tử trung niên từ trong phường hội nhanh chóng đi ra.
Nam tử cũng mặc áo bào xanh rộng thùng thình, đeo dải tua rua màu vàng song tuệ, chỉ là khác với Hoàng đại sư, trên vạt áo người này thêu ba cái đỉnh, rõ ràng là một phương sĩ tam đỉnh.
"Tống đại sư, ngươi mau đến xem, vừa rồi chúng ta cùng Hoàng Chí ăn cơm ở Túy Tiên cư, Hoàng Chí vừa ăn mấy miếng đã thành ra thế này." Người đưa Hoàng đại sư đến đều tái mặt, không dám chạm vào Hoàng đại sư.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đưa đến, nửa thân dưới bên trái của Hoàng đại sư đã m·á·u t·h·ị·t b·e· ·b·ét, thịt rớt từng mảng, máu chảy không ngừng, xương cốt bên trong đã biến thành bụi màu xanh.
"Độc tính thật mãnh liệt, mau dùng phương hạc báo cho Hiên Viên hội trưởng." Hoàng đại sư ở Ly thành đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy thứ độc lợi hại như vậy.
Với loại độc này, Tống đại sư tam đỉnh cũng không chắc trị được.
Tống đại sư một bên sai người đưa Hoàng đại sư vào, vừa lấy ra một con phương hạc nhỏ làm bằng giấy vàng gấp, viết lên mấy chữ rồi con phương hạc liền vỗ cánh, bay ra khỏi phường hội phương sĩ, bay về một hướng nào đó trong Ly thành.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận