Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 360: Diệp xà hạt (length: 8217)

"Thập Tam t·h·iếu, ta hỏi ngươi sao ngươi lại xuất hiện ở Đan đô vậy?" Sau khi vui vẻ xong, hai anh em nhà Hạ tò mò hỏi, Hồng Thập Tam sao đang yên đang lành không ở Hạ đô lại chạy đến cái nơi hẻo lánh Đan đô này.
Ba anh em nhà Hạ vẫn luôn không đoán ra được thân phận của Thập Tam t·h·iếu này, trước đây chỉ coi nàng là thiên kim tiểu thư của một gia tộc lớn nào đó ở Hạ đô, là hồng nhan tri kỷ của Bắc Thanh Phượng vương.
Trong thái ất bí cảnh, lại p·h·át hiện nàng có mối quan hệ không hề tầm thường với Diêm điện quỷ đế.
Nhiều thân phận trộn lẫn vào nhau như vậy, khiến ba anh em nhà Hạ vốn rất thạo tin tức cũng hoàn toàn không thể nắm bắt được đầu mối, không biết Hồng Thập Tam rốt cuộc có lai lịch gì.
Môn chủ Quỷ môn? Hay là tiểu thư quý tộc Hạ đô? Theo họ nghĩ, thiếu nữ trước mắt tuổi còn trẻ mà thân phận lại quá mức thần bí khó lường.
"Không dối gạt hai vị, ta đến Đan đô nhậm chức, ta chính là tân chưởng đỉnh của Đan đô." Diệp Lăng Nguyệt nếu đã muốn hợp tác với Vạn Bảo quật thì dứt khoát không giấu giếm thân phận nữa.
"Hả! Ngươi là Diệp xà hạt ở Hạ đô kia à!" Hạ lão tam nghe xong, tay đang cầm chén suýt chút nữa không giữ vững, khiến Hạ lão nhị trừng mắt với hắn một cái.
Tam đệ nhà mình, sao đầu óc lại kém như vậy chứ.
Diệp xà hạt... Cái quái gì thế?
Diệp Lăng Nguyệt đen mặt, khi nào mà nàng lại có nhiều biệt danh như vậy, sao nàng không biết nhỉ.
"Thập Tam t·h·iếu... không đúng, Diệp quận chúa, người đừng để bụng nhé, tam đệ ta chỉ là ăn nói không suy nghĩ thôi." Hạ lão nhị ngại ngùng nói.
Diệp xà hạt là biệt danh mà dân gian ở một vùng Hạ đô sau lưng gọi nhị tiểu thư của Lam phủ, chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện thái t·ử bị p·h·ế, thái bảo Hồng Phóng bị cách chức, không hiểu sao dân gian lại đồn thổi là hai người đều đắc t·ộ·i Diệp quận chúa nên mới bị nàng h·ạ·i cho thân bại danh liệt.
Từ đó, danh hiệu Diệp xà hạt liền lan truyền rộng rãi ở Hạ đô.
Vì Lam Ứng Võ và những người khác chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, nên Diệp Lăng Nguyệt vẫn không biết, nếu hôm nay Hạ lão tam không lỡ lời, có lẽ Diệp Lăng Nguyệt vẫn sẽ bị che mắt.
"Nhị lão bản đừng lo lắng, xà hạt thôi mà, chuyện ta làm đích x·á·c xứng đáng hai chữ xà hạt." Diệp Lăng Nguyệt nhún vai, đã làm thì không sợ bị nói.
Huống chi, so với những người như Hồng Phóng và Hạ Hầu Hoành thì t·h·ủ đoạn của nàng chỉ là muỗi đốt inox thôi.
"Diệp quận chúa, có trách thì đừng trách nhé. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không phải nói hôm qua bầu trời phương sĩ phủ xuất hiện đan chúc long, làm c·h·ế·t một chưởng đỉnh sao, chuyện đó cũng liên quan đến ngài đúng không?" Hạ lão tam lại hỏi một câu.
"Hình như cũng là do ta làm." Diệp Lăng Nguyệt tiếp tục thản nhiên uống trà.
Chuyện lớn như đan chúc long, người dân Đan đô muốn không biết cũng khó.
Hạ lão nhị và Hạ lão tam có chút đứng ngồi không yên, xem ra cái danh Diệp xà hạt này đúng là hữu danh vô thực, vừa nãy bọn họ còn nói giao tính m·ạ·n·g vào tay Diệp Lăng Nguyệt, đây chẳng phải là thắt đầu mình vào cạp váy của nàng, tùy ý nàng xâu xé sao.
Hai ông lão cộng lại đã hơn trăm tuổi, trong phút chốc cảm thấy muốn ôm đầu khóc rống.
Diệp Lăng Nguyệt đến đâu thì nơi đó chắc chắn không đánh mà thắng, không c·h·ế·t cũng bị thương a.
"Diệp quận chúa, đừng trách lão phu lắm miệng, lần này cô làm ồn ào quá lớn rồi. Đan đô dù sao cũng không phải Hạ đô, nơi này trời cao hoàng đế xa, gần đây lại còn thú loạn liên tiếp. Theo anh em ta biết thì cái Vương chưởng đỉnh kia là người của tướng quân phủ." Hạ lão nhị cảm khái trước t·h·ủ đoạn của Diệp Lăng Nguyệt, một mặt khác cũng đang lo lắng cho Diệp Lăng Nguyệt.
"Thực ra hôm nay ta tìm đến hai vị cũng là vì chuyện này. Người của ta còn chưa đến Đan đô, liên quan đến Tô tướng quân kia, hai vị biết được bao nhiêu?" Điều Diệp Lăng Nguyệt muốn nghe ngóng chính là nội tình của Tô tướng quân.
Nàng trước sau cũng đã hỏi Lam Ứng Võ và Nhiếp Phong Hành, nhưng hễ nhắc đến thủ thành tướng quân Đan đô, thì cả hai đều biết rất ít.
Ngay cả Nhiếp Phong Hành, người đóng quân lâu năm ở Tây Hạ bình nguyên, cũng chỉ biết vị tướng quân tên Tô Mục này là quan tứ phẩm, hành sự rất khiêm tốn, sau khi được điều đến Đan đô tám năm trước thì được lòng dân ở Đan đô.
"Tô Mục có tiếng là không tệ ở Đan đô, Vạn Bảo quật có thể đặt chân ở đây cũng là vì Tô Mục khác với các thủ thành tướng quân ở thành trì khác. Ông ta không bài xích người từ bên ngoài đến, thậm chí chúng ta còn nghe nói bản thân Tô Mục còn qua lại với một vài môn phái." Hạ lão nhị trầm ngâm nói.
Ông là người giỏi thu thập tin tức nhất trong ba anh em, nhưng liên quan đến Tô tướng quân, ông cũng chỉ biết đến vậy.
"Ta cũng biết Tô Mục rất khó đối phó. Thực ra tối qua lúc ta xem nhật ký của phương sĩ phủ, đã phát hiện ra sổ sách của phương sĩ phủ rất không rõ ràng, thậm chí còn có dấu vết bị sửa đổi. Ta nghi ngờ sổ sách của phương sĩ phủ mà ta đang cầm là giả, thậm chí đời trước chưởng đỉnh sở dĩ bỏ mạng cũng là do liên quan đến Tô tướng quân." Những lời Diệp Lăng Nguyệt nghe được hôm nay từ những phương sĩ đó càng khiến nàng thêm nghi ngờ.
"Nếu Diệp quận chúa tin được hai anh em chúng ta thì chúng ta có thể nghĩ cách t·ử lẻn vào tướng quân phủ tìm hiểu." Hạ lão tam nghe hiểu ý ngoài lời của Diệp Lăng Nguyệt.
Nếu xét về khả năng t·r·ộ·m cắp thì Diệu Thủ Không Không môn mà xưng thứ hai thì trên đời không ai dám xưng thứ nhất.
"Vậy thì làm phiền Tam lão bản, còn một chuyện nữa ta cần báo cho các người trước. Hồng Phóng và Hạ Hầu Hoành cũng đến Tây Hạ bình nguyên rồi, hiện giờ đang ở vùng Kỳ thành bình định thú loạn." Diệp Lăng Nguyệt như vô tình nhắc một câu.
Nghe thấy Hồng Phóng và Hạ Hầu Hoành cũng ở Tây Hạ bình nguyên, trong lòng hai anh em nhà Hạ đều bùng lên ngọn lửa giận ngút trời.
Mấy người nhà Hạ này bình thường đều rất chi ly tính toán, chuyện Vạn Bảo quật bị phá hủy, họ vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Chỉ tiếc trước đây ở Hạ đô, đó là địa bàn của người khác, xem ra đến Tây Hạ bình nguyên rồi thì sẽ khác.
Diệp Lăng Nguyệt thấy sắc mặt hai người thì trong lòng thầm vui, có thể làm Hồng Phóng và Hạ Hầu Hoành nghẹn họng, Diệp Lăng Nguyệt còn gì vui hơn.
Sau khi rời khỏi Vạn Bảo quật, Diệp Lăng Nguyệt đổi lại nữ trang rồi mới thong thả trở về phương sĩ phủ.
Vừa mới đến cửa phương sĩ phủ, đã thấy hai binh sĩ mặt mày nghiêm nghị chặn đường đi của nàng.
"Diệp chưởng đỉnh, Tô tướng quân có lệnh mời cô."
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh trong lòng, đến rồi thì sẽ đến.
Đến tướng quân phủ, bên trong trừ Tô tướng quân còn thấy hơn chục phương sĩ, đều là những người từng biểu thị bất mãn khi ra thông cáo trước đó.
"Diệp chưởng đỉnh, nghe nói hôm nay cô ban bố một thông cáo mới, nội dung của thông cáo đó e là có chút không ổn." Giọng của Tô tướng quân còn coi là khách khí.
"Tô tướng quân nói vậy là sai rồi, xin hỏi thông cáo kia dán ở đâu?" Diệp Lăng Nguyệt thong thả đáp lời.
"Dán ở bên trong phương sĩ phủ." Tô tướng quân không hiểu ra sao, không biết ý đồ hỏi câu này của Diệp Lăng Nguyệt là gì.
"Thế đấy, thông cáo dán bên trong phương sĩ phủ, thì đó là chuyện của phương sĩ phủ. Theo ta được biết, thánh thượng ban thưởng cho ta chức chưởng đỉnh, mọi chuyện mọi người trong phương sĩ phủ đều phải do ta quyết định. Cho dù là có ý kiến gì thì cũng nên nói với ta mới đúng, nếu mấy vị mắt không coi ta ra gì, vậy thì cứ xách gói đồ của mình về nhà đi." Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, phẩy tay áo, mấy đan đồng liền ôm hơn chục gói đồ vứt trước mặt đám phương sĩ "đ·â·m thọc" kia.
Đám phương sĩ vẫn còn đang đắc ý, khi nhìn thấy mấy gói đồ thì sắc mặt trong nháy mắt còn khó coi hơn c·h·ế·t thân nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận