Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 277: Dưới mặt nạ kia trương mặt (length: 8172)

Đỉnh Niết Bàn đột nhiên xảy ra biến cố, mọi chuyện đến quá đột ngột, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân một luồng hơi nóng hừng hực xông tới.
Đến khi nàng lấy lại tinh thần, thân thể đã bị một đôi tay như gọng sắt gắt gao ôm chặt vào lồng ngực.
"Vu Trọng?" Lúc cùng Vu Trọng cùng nhau lăn vào lửa Niết Bàn Thái Ất, Diệp Lăng Nguyệt ngửi được mùi hương quen thuộc và bá đạo của nam nhân này, lập tức hiểu ra.
Khó trách nàng cảm thấy tên đệ tử Ngự Hỏa Tông này quen thuộc như vậy, hắn chính là Vu Trọng.
Nhưng nàng vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn.
Dưới đại kiếm Địa cấp bậc thứ tám của phái Thái Ất, lại tồn tại một phong ấn.
Bạc Tình và Vu Trọng hai người, một trước một sau phát động tấn công, phong ấn dưới tám đại kiếm cũng bị phá vỡ.
Lửa Niết Bàn, không hề tầm thường, Diệp Lăng Nguyệt ở gần đỉnh Niết Bàn nhất, đáng lẽ phải chịu tổn thương từ ngọn lửa mạnh nhất.
Nhưng vào giây phút cuối cùng, Vu Trọng đã dùng sức che chở nàng trong lồng ngực, ngăn cản phần lớn lửa Niết Bàn.
Ngọn lửa thiêu đốt làm da người bỏng rộp, hút vào lượng lớn bụi mù, Vu Trọng và Diệp Lăng Nguyệt đồng thời rơi xuống đỉnh.
Hai người rơi xuống đất, Vu Trọng khẽ rên một tiếng rồi hôn mê.
Nhưng dù ở trạng thái hôn mê, hai tay của Vu Trọng vẫn như dây sắt, ôm chặt Diệp Lăng Nguyệt, lưng bị lửa Niết Bàn đốt cháy, đã thành một mảng hỗn độn.
Diệp Lăng Nguyệt giật mình vội vàng đứng dậy, nhưng tốn rất nhiều sức mới thoát khỏi lồng ngực của Vu Trọng.
Cái ôm của người đàn ông này, cũng bá đạo như tính cách của hắn.
Diệp Lăng Nguyệt không hề nhỏ bé, thân là nữ nhi cũng không thấp, nhưng đứng trước mặt Vu Trọng, lại tỏ ra nhỏ bé gầy gò.
Nàng tốn chút sức, kéo Vu Trọng sang một bên.
Lửa Niết Bàn có thể hòa tan cả thiết Niết Bàn, độ nóng có thể thấy được chút ít.
Nếu không phải Vu Trọng tu vi cao, e là hắn đã sớm bị thiêu chết.
Nhưng dù vậy, trên người hắn vẫn có diện tích lớn bị bỏng, ngay cả đôi môi màu hồng nhạt dưới lớp mặt nạ vàng cũng đầy vết bỏng rộp.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn xung quanh, phát hiện khi các nàng ngã vào hỏa đỉnh, cũng không bị thiêu chết ngay lập tức, mà là đến một vùng bình nguyên hoang vu.
May mà xung quanh không còn lửa Niết Bàn, trừ vắng vẻ ra, không biết lối ra ở đâu, nơi này trông không khác gì bình nguyên bình thường trên đại lục.
Chẳng lẽ nói, đỉnh Niết Bàn giống như Càn Đỉnh, bên trong cũng tồn tại một thế ngoại động thiên.
Diệp Lăng Nguyệt lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tám thanh linh kiếm Địa cấp đang lơ lửng trên bầu trời.
Vu Trọng đã thu tám thanh linh kiếm vào túi trước khi hôn mê.
Sau khi hắn bị thương, tám thanh linh kiếm này dường như đã nhận hắn làm chủ, không rời không bỏ đi theo bên cạnh hắn.
Người đàn ông dưới đất vì đau đớn mà nhíu chặt mày, vết thương trên người hắn không nhẹ, thấy hắn bị thương vì mình, Diệp Lăng Nguyệt quyết định, vẫn là phải cứu hắn trước.
Dù sao, ở khu vực không hiểu này, có thêm một người, sẽ có thêm cơ hội đi ra ngoài.
Sau khi trọng sinh, Diệp Lăng Nguyệt vốn được xem là nửa thầy thuốc, đã xử lý tốt các vết thương cơ bản cho Vu Trọng.
Ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Vu Trọng, chiếc mặt nạ vàng tượng trưng cho thân phận Quỷ Đế, bao trùm lên những đường nét góc cạnh của người đàn ông.
Nghe nói Quỷ Đế lớn lên vô cùng xấu xí, người nào gặp hắn đều đã chết.
Lời bát quái của Lam Thải Nhi như vẫn văng vẳng bên tai.
Không biết, phía dưới chiếc mặt nạ kia của hắn, rốt cuộc là gương mặt như thế nào.
Xấu xí vô cùng hay là tướng mạo tầm thường... Sự hiếu kỳ mãnh liệt thúc đẩy Diệp Lăng Nguyệt.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của nam nhân, Diệp Lăng Nguyệt gan dạ đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ của Vu Trọng.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại làm ngón tay Diệp Lăng Nguyệt hơi ngập ngừng.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt sắp vén mặt nạ lên, đôi mắt đang nhắm nghiền kia đột nhiên mở ra.
Ánh mắt hai người, chạm nhau.
Bị bắt gặp, tay của Diệp Lăng Nguyệt lúng túng rơi vào giữa không trung.
"Rất muốn xem bộ dạng của ta dưới mặt nạ?"
Vu Trọng đang mang một thân trọng thương, liền như người không việc gì, đứng lên.
Người đàn ông này, dù trong tình trạng bị thương nặng, vẫn mang một khí phách kinh người.
Hắn không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hay là nói, ngay từ đầu, hắn vẫn duy trì tỉnh táo?
"Ngươi tỉnh rồi à? Ai nói ta muốn xem, ta chỉ là thấy mặt nạ có chút đồ bẩn." Diệp Lăng Nguyệt nói trái với lòng mình, nhưng ánh mắt rạng rỡ của nàng nói cho Vu Trọng, nàng đang hiếu kỳ muốn chết.
Vu Trọng nhận thức về Diệp Lăng Nguyệt, phần lớn thời gian, nàng như một con hồ ly cái giỏi toan tính, tâm trí và lòng dạ vượt xa tuổi của nàng.
Nhưng đôi khi, nàng lại như một cô bé không chút lòng dạ, tất cả đều viết trên mặt.
"Miệng không thành thật, ánh mắt lại thực thành thật. Tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn thấy gương mặt thật của ta." Vì bị hun khói, giọng của Vu Trọng nghe khác với ngày thường, bớt đi vài phần ngông cuồng, thêm mấy phần khàn khàn, thậm chí còn có vài phần dịu dàng.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
Vết bỏng do lửa Niết Bàn gây ra, vẫn vượt quá mong muốn của Vu Trọng.
Tay chân của hắn, cùng với lồng ngực đều bị bỏng diện rộng.
Vì ở trong trận địa hoang vu lửa Niết Bàn, bọn họ thiếu dược liệu để điều trị.
Trong Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt, ngược lại có một vài dược thảo, chỉ là bí mật của Hồng Mông Thiên, nàng không dám lộ ra trước mặt Vu Trọng.
Nhưng thể chất của Vu Trọng rất mạnh, thiếu thuốc cũng có thể cầm cự vài ngày.
Trước mắt còn một việc, so với dược thảo, còn khiến Diệp Lăng Nguyệt đau đầu hơn.
Nhờ vết thương và lửa Niết Bàn ban tặng, thuật súc cốt trước đây của Vu Trọng đã mất hiệu lực.
Vu Trọng vốn dĩ đã cao lớn hơn tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa Tông kia rất nhiều, giờ hắn trở lại hình dáng thật, quần áo trên người, đương nhiên không thể mặc vừa.
Chưa kể đến việc, phần lớn quần áo của hắn đã bị lửa Niết Bàn thiêu thành tro, gần như trong trạng thái trần trụi. Chỉ có ở dưới bụng, còn giữ lại một mảnh che như chiếc quần bốn góc.
Người đàn ông này, bản thân lại không thấy có nửa phần xấu hổ, đứng lồ lộ trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
So với hắn, Diệp Lăng Nguyệt hoàn toàn chỉnh tề.
"Ngươi có thể đừng lúc ẩn lúc hiện không?" Diệp Lăng Nguyệt "yếu ớt vô cùng" nói, nàng đã cố gắng không nhìn tới, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà liếc nhìn về phía Vu Trọng.
Dù nàng cũng từng khám bệnh cho nhiều người, thậm chí còn có tiếp xúc rất thân mật với Phượng Sân, nhưng Phượng Sân ốm yếu, hoàn toàn không giống với người đàn ông bán trần trụi trước mặt này.
Không thể không nói, dáng người của Vu Trọng rất đẹp, hắn cao lớn, trên người cũng không có cơ bắp khoa trương, đôi chân dài, bụng còn có sáu múi cơ rất đẹp.
Ánh mắt khẽ dừng lại, Diệp Lăng Nguyệt chú ý thấy trước ngực của Phượng Sân, có một hình xăm.
Đó là một khuôn mặt quỷ dữ tợn, màu xanh đen.
Hình xăm và màu sắc này, khiến Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới hình xăm trên người Phượng Sân.
Không thể nào, hình xăm trên người Phượng Sân, không phải bộ dạng này.
Ngay khi Diệp Lăng Nguyệt đang suy tư.
"Nhìn đủ chưa? Nếu là không đủ, về sau còn nhiều thời gian để ngươi từ từ xem." Vu Trọng bước đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng.
-~ phiếu tháng 940 thêm chương, còn phiếu tháng nữa không, về phần cập nhật, tháng sau Đại Phù Tử vẫn sẽ cố gắng, các ngươi được nghỉ hè, ta toàn bộ hành trình tăng ca nha
Bạn cần đăng nhập để bình luận