Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 922: Tìm đường sống trong chỗ chết (length: 8034)

Thấy chủ nhân nhà mình lo lắng, ba ba không nhịn được lên tiếng.
"Chủ nhân, hay là ta lén đi xuống nhân giới. . ." Còn chưa dứt lời, Tiểu Minh Quân đã ho một tiếng rõ to.
"Đản đản, cổ họng ngươi không khỏe à? Nếu rảnh để mẹ nuôi châm cứu cho, y thuật của mẹ nuôi giỏi lắm, lúc trước nàng mới làm liệu trình nâng ngực cho nương thân ta, nên mới..." Ba ba thao thao bất tuyệt, còn không quên so tay lên bộ ngực phẳng lì của mình.
Nàng hồn nhiên không nhận ra chủ nhân đang nháy mắt ra hiệu tỏ vẻ khó chịu.
"À, có hiệu không thì phải thử mới biết chứ."
Ngay sau lưng, người đàn ông cao lớn không khách khí nhấc bổng ba ba nhỏ nhắn lên.
"Minh Nhật?" Ba ba suýt cắn vào lưỡi mình, mặt nháy mắt biến thành mướp đắng.
"Y Phật đại nhân, đã lâu không gặp. Xem ra nương tử nhà ta lại bướng bỉnh rồi, mong Y Phật đừng chấp." Minh Nhật chẳng để ba ba giải thích gì nhiều, cứ thế nhấc ba ba đi, tiến hành "giáo dục tư tưởng".
Quả thật hắn quá nuông chiều người phụ nữ này, tính khí vô pháp vô thiên của nàng nên trị một chút, có lẽ hắn nên nghe theo ý mẫu thân, "sản xuất" thêm mấy đứa con, để nàng ngày ngày bận rộn với đàn con, sửa lại tính nết.
Ba ba lúc đầu còn kêu cứu vài tiếng, nhưng rất nhanh tiếng kêu liền nhỏ dần, rồi biến mất.
Chỉ còn lại Tiểu Minh Quân và Vân Sanh ngượng ngùng nhìn nhau.
Vân Sanh ho khan hai tiếng, xem ra không bao lâu nữa, Tiểu Minh Quân sẽ có thêm em trai hoặc em gái.
"Mẹ nuôi, người cũng đừng quá lo lắng. Cái gọi là số mệnh Phượng Sân kia không hề đơn giản, trên sổ sinh tử không ghi chép đầy đủ được. Là phúc thì không phải họa, hắn cùng chị nuôi có bát tự tương sinh tương khắc, bát tự này phải tìm được con đường sống trong chỗ chết thì mới có thể hóa giải." Tiểu Minh Quân nghiêm túc nói.
Nghe Tiểu Minh Quân nói vậy, Vân Sanh trầm ngâm.
Tiểu Minh Quân sinh ra ở minh cung, lại được minh thần truyền thừa, đối với sinh tử mệnh số ngược lại còn hiểu rõ hơn cả bà, người lớn tuổi này.
Nàng vốn thông minh lanh lợi, làm sao lại không hiểu, ý của Tiểu Minh Quân là muốn nàng đừng nhúng tay vào chuyện của con gái Lăng Nguyệt và Phượng Sân.
Cũng được, người và thần vốn khác nhau, nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài quan sát, chỉ mong lần này con gái có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn.
Cũng tại thần giới, nơi biên giới lạnh giá thấu xương.
Trong điện đường được xây bằng băng tuyết, không khí không lạnh thấu xương như bên ngoài, bên trong điện ấm áp khác thường.
Để ý thần phi Lan Sở Sở sức khỏe yếu ớt đã nhiều năm, thần tôn Hề Cửu Dạ của biên giới phía bắc đã bố trí rất nhiều đại trận trong điện, để duy trì nhiệt độ.
Thần phi Lan Sở Sở đang ngồi bên giường, tay cầm chiếc kéo, tỉ mỉ cắt tỉa một chậu phong lan tươi tốt.
Nghe Hề Cửu Dạ từng nói nàng xinh đẹp động lòng người, giống như hoa lan vừa thanh mát lại thoát tục, nên Lan Sở Sở đặc biệt yêu hoa lan.
Bên cạnh nàng, một thị vệ đang quỳ.
"Đã mấy tháng rồi, Hỗn Nguyên lão tổ vẫn chưa có tin tức?"
Lan Sở Sở hơi thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa có, hơn nữa Hỗn Nguyên lão tổ lần này mai danh ẩn tích, cũng không rõ đã đi đâu."
Tên thị vệ cẩn thận trả lời.
"Đồ vô dụng, một phàm nhân bình thường mà cũng không tìm được."
Lan Sở Sở cau mày, đột nhiên, tim nàng thắt lại, chiếc kéo trong tay bất cẩn quệt qua chậu lan trước mặt.
Một nhánh hoa lan trắng muốt đã bị cắt lìa.
Cảm giác này là sao?
Lan Sở Sở đứng phắt dậy, trong lòng hoảng loạn, nàng không đoái hoài gì tới chậu hoa bị cắt hỏng kia nữa, trên mặt nở một nụ cười.
Cái phù quang kia, nàng đã đưa cho Hỗn Nguyên lão tổ, để ông ta đi bắt phù quang của Dạ Lăng Nguyệt, và vừa rồi đã được sử dụng rồi.
Hơn nữa cả tia thần lôi đế giấu bên trong cũng bị kích phát.
Nàng không an tâm với Hỗn Nguyên lão tổ, nên đã âm thầm cài vào hai đạo thanh lôi.
Hỗn Nguyên lão tổ chỉ có sau khi bắt được Dạ Lăng Nguyệt, mới sử dụng lần đầu tiên thanh lôi, sau đó mới có thể kích phát thanh lôi của thần đế, vậy có nghĩa là, Dạ Lăng Nguyệt đã chết?
Trên mặt Lan Sở Sở lộ ra vẻ đắc ý.
"Thần phi? Có cần thuộc hạ phái người đi tìm Hỗn Nguyên lão tổ về không?"
Tên thị vệ sợ hãi trước vẻ mặt lúc giận lúc vui của Lan Sở Sở.
"Tin là không lâu sau ông ta sẽ về, ngươi lui xuống đi, nhớ kỹ chuyện này tuyệt đối không thể để thần tôn xung quanh biết." Lan Sở Sở lòng như mở hội, cũng không màng tới việc an ủi.
Nhưng lần này Lan Sở Sở đã đoán sai, "hoàn thành nhiệm vụ" Hỗn Nguyên lão tổ mãi vẫn không trở về.
Sau sự kiện yêu dương tận thế, một trong chín môn phái, Hỗn Nguyên tông đã diệt môn trong một đêm, chỉ còn lại mình Trần Mộc.
Một mình Trần Mộc không thể nào khôi phục lại Hỗn Nguyên tông, kể từ đó, Hỗn Nguyên tông đã bị xóa tên khỏi chín môn phái, về phần Trần Mộc sau này đã có những hành động khác dưới sự giúp đỡ của Nhạc Mai, đó là chuyện về sau.
Sau khi thành chủ Tứ Phương lấy thân tuẫn đạo, cùng những người khác phong ấn yêu dương tận thế, Long Bao Bao nghe theo lời dặn dò của thành chủ Tứ Phương trước khi đi, dưới sự chủ trì của Tử Đường Túc và hòa thượng Nam Cửu, đã trở thành tân thành chủ Tứ Phương.
Long Bao Bao cũng nhờ vậy, trở thành vị thành chủ trẻ tuổi nhất đại lục.
Chuyện đầu tiên sau khi hắn thành thành chủ là chỉnh đốn Tứ Phương thành.
Sau khi yêu tỉnh chi môn mở ra, Tứ Phương thành bị tàn phá ít nhiều, ngoài ra, Long Bao Bao còn được biết, ngay đêm yêu tỉnh chi môn mở, Hồng Minh Nguyệt bị giam trong ngục đá Tứ Phương đã trốn thoát.
Khi Hồng Minh Nguyệt bỏ trốn còn giết chết Tần tổng quản và Liệt Húc Dương.
Chủ cốc Tam Sinh sau khi biết tin đã ra thông báo truy nã Hồng Minh Nguyệt trên toàn đại lục, đồng thời liên hợp với Tứ Phương thành cùng phát lệnh truy nã.
Từ đó, Hồng Minh Nguyệt bị xóa tên khỏi chính đạo của Thanh Châu đại lục.
Sau gần mười ngày, Tứ Phương thành dần dần khôi phục trật tự, Tử Đường Túc và hòa thượng Nam Cửu cũng lần lượt rời khỏi Tứ Phương thành.
Đến khi Tử Đường Túc đã đi khuất, tại cổng thành Tứ Phương mới xuất hiện một thiếu nữ.
Đó là một thiếu nữ da dẻ hơi sạm, dung mạo xem như thanh tú, chỉ là ánh mắt nàng hơi âm lãnh, lộ vẻ thâm trầm không hợp với tuổi.
Đặc biệt khi thấy tờ lệnh truy nã dán trên cửa thành, trong mắt thiếu nữ ánh lên một tia độc ác.
"Lạc Tam Sinh, lão già bất lương, ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Chỉ cần Hồng Minh Nguyệt ta còn sống một ngày, ta sẽ khiến Tam Sinh cốc gà chó không yên."
Lạc Tam Sinh vạn vạn lần không ngờ, sau khi ông đi khắp đại lục truy sát Hồng Minh Nguyệt, thì nàng ta sau khi thoát khỏi ngục đá không hề lập tức rời khỏi Tứ Phương thành.
Ngược lại, người phụ nữ này cũng có mưu mô rất sâu, sau khi trốn thoát, nàng ta đã ẩn mình trong Tứ Phương thành, cẩn thận ẩn nấp mấy ngày, âm thầm hấp thu tu vi của một vài cao thủ võ lâm.
Hồng Minh Nguyệt còn định nhân cơ hội này tìm gặp Tử Đường Túc thêm vài lần, ngoài ra, Hồng Minh Nguyệt cũng muốn mượn cơ hội này để gây hại cho Diệp Lăng Nguyệt, cho dù không hại được Diệp Lăng Nguyệt thì cũng có thể khiến những người bên cạnh nàng gặp nạn.
Chỉ tiếc, từ sau khi tham gia cuộc thi thiên hạ đệ nhất rèn, Diệp Lăng Nguyệt đã bặt vô âm tín, ngay cả Phượng Sân, Tiểu Ô Nha cũng đều không thấy bóng dáng đâu, Hồng Minh Nguyệt cũng không biết chuyện yêu tỉnh chi môn, nên đã đợi hoài mà không có cơ hội, chỉ còn cách ôm hận trong lòng, rất không cam lòng rời khỏi Tứ Phương thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận