Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 829: Âm hiểm a âm hiểm (length: 7706)

Vừa dứt lời, Phượng Sân tùy tiện nhấc tay lên.
Một con hồ điệp màu đen liền rơi xuống trên tay hắn.
Ngón tay Phượng Sân thon dài mà trắng nõn, so với con hồ điệp màu đen kia, quả thực đen trắng tương phản rõ rệt, tạo ra cảm giác vừa kỳ lạ lại vừa kinh tâm.
Ngón tay Phượng Sân bỗng nhiên co lại, bóp lấy con hồ điệp đen kia.
Long Bao Bao giật mình hoảng sợ, nghẹn ngào kêu lên, không biết vì sao Phượng Sân lại đột ngột ra tay với con hồ điệp nhỏ bé này.
Ai ngờ con bướm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu chói tai, lập tức biến thành con dơi màu đen mặt mũi xấu xí, lộ ra hàm răng trắng nhợt, không giãy dụa được mấy lần thì đã tắt thở.
“Phượng Sân, tay ngươi?” Diệp Lăng Nguyệt cũng giật mình không nhỏ, liếc nhìn tay Phượng Sân.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là con dơi biết huyễn hình thôi, nhìn thì có vẻ yếu ớt, nhưng nếu như cắn người một cái, cũng đủ lấy mạng người." Phượng Sân nói đầy thâm ý.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn, con dơi xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, dù sao hang động ẩm ướt, nhưng mà nó lại còn biết huyễn hình thì có chút không bình thường.
Lẽ nào... Diệp Lăng Nguyệt cau chặt mày, không khỏi nhìn nhiều Long Bao Bao một cái.
Nhưng tại sao nàng không hề phát hiện, còn Phượng Sân lại lập tức nhận ra được.
Mấy con còn lại, đám tà linh bướm giả dạng làm hồ điệp, đâu còn dám nán lại lâu, tranh nhau chen lấn bay ra vùn vụt, hướng về một phương hướng nào đó của khe nứt Sa Hà, chạy trốn như muốn sống.
Mấy đầu tà linh bướm này chính là do Long Tứ Huyền phái đến.
Mấy ngày nay, Long Tứ Huyền vẫn luôn tìm kiếm nơi Long Bao Bao rơi xuống, nhưng bởi vì trước kia Long Bao Bao vẫn luôn trốn trong cung điện trên vách núi của tam túc điểu nên tà linh bướm cũng không tìm được tung tích của hắn.
Đến khi biết Long Bao Bao vì muốn nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt nên mang Tiểu Chi Yêu rời khỏi cung điện vách núi, thì tà linh bướm liền phát hiện hành tung của nó.
Vốn Long Tứ Huyền định tìm cơ hội ra tay, ai ngờ Long Bao Bao lại một đường cắm đầu chạy thẳng về hướng sa mạc hoa viên.
Dù Long Tứ Huyền có gan lớn đến trời, cũng không dám gây chuyện ở gần hoa viên tư gia của thành chủ Tứ Phương, nhưng hắn lại rất kỳ quái, vì sao Long Bao Bao lại muốn đi đến sa mạc hoa viên?
Long Tứ Huyền vừa không muốn sự tình của Long Bao Bao bại lộ, chết tại sa mạc hoa viên, lại vừa sợ Long Bao Bao đem những việc hắn đã làm ra ánh sáng.
Cho nên hắn cân nhắc mãi, rồi ra lệnh cho tà linh bướm theo dõi Long Bao Bao.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, tà linh bướm thực sự quá lộ liễu, may mà tà linh bướm có bản lĩnh hóa hình, hóa thành mấy con bướm, một đường theo dõi Long Bao Bao.
Tam túc điểu và bộ lạc mỹ nhân rắn đại chiến, mấy con tà linh bướm đó không dám tới quá gần.
Long Tứ Huyền cũng chỉ biết sơ qua Long Bao Bao và đồng bọn tham gia trận hỗn chiến hung thú kia, còn việc Trần Hồng Nho và thổ chi linh trong đó thì Long Tứ Huyền không hề hay biết.
Vốn mấy con tà linh bướm sau khi giám thị xong sẽ trở về bẩm báo Long Tứ Huyền, ai ngờ đúng lúc này, lại bị Phượng Sân phát hiện ra.
Trên một khu vực nào đó của thượng du khe nứt Sa Hà, Long Tứ Huyền đứng trên chiếc thuyền tứ phương.
Lúc mấy con tà linh bướm bay trở về, trong đôi mắt giảo hoạt của Long Tứ Huyền mang theo vài phần khác lạ.
Sao tự nhiên lại trở về vào lúc này? Hơn nữa còn thiếu một con.
Mấy tà linh bướm này đều là từ cái đỉnh tà của hắn biến hóa ra, thủ đoạn của đỉnh tà kia như thế nào, Long Tứ Huyền cũng đã chứng kiến rồi, lẽ nào lại bị Long Bao Bao phát hiện ra sao?
Ngay khi Long Tứ Huyền đang buồn bực, chuẩn bị thu lại mấy con tà linh bướm kia, xem rốt cuộc là chuyện gì, thì đỉnh tà bỗng nhiên lên tiếng cảnh cáo.
“Mau nằm xuống!” Long Tứ Huyền phản ứng không chậm, vừa muốn nằm xuống.
Mấy con tà linh bướm thật vất vả mới chạy thoát được, lại như pháo hoa, lập tức nổ tung.
Lực xung kích mạnh mẽ làm cho Long Tứ Huyền không chút phòng bị đột nhiên bị va đập, kể cả chiếc thuyền tứ phương dưới chân hắn, đều như lá vàng bị gió thu cuốn đi, bị ném ra ngoài, đập vào vách đá bên cạnh.
Thân thể Long Tứ Huyền lăn xuống, cắm vào đất cát, ăn một miệng đầy cát, thuyền tứ phương cũng vỡ tan tành.
Bộ dáng của hắn cũng chật vật không chịu nổi, mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng thì giờ xù lên như tổ quạ, áo bào tỉ mỉ cũng bị rách vài lỗ, nhưng may mà đỉnh tà linh đã nhắc nhở kịp thời, Long Tứ Huyền đã tránh được đòn công kích trí mạng.
"Phì phì, chuyện gì thế này?" Long Tứ Huyền mặt mày còn mang vẻ kinh hãi.
"Ngu xuẩn, lẽ nào ngươi còn nhìn không ra, mấy con tà linh bướm kia đã bị người động tay động chân, đối phương cố ý thả chúng trở về, mục đích chính là để cảnh cáo chúng ta." Tà Đỉnh Linh giận dữ nói.
Long Tứ Huyền cái đầu không có óc, đến cái trò vặt này cũng nhìn không ra.
"Nhất định là bằng hữu của con súc sinh Long Bao Bao kia, chẳng lẽ là nữ phương sĩ kia? Sao nàng ta lại có năng lực lớn như vậy, bất quá chỉ là một con phương sĩ nhỏ ngay cả danh tiếng cũng không có." Mặt Long Tứ Huyền nghẹn thành màu gan heo.
Đồng bọn của Long Bao Bao chính là cái người được gọi là Hắc Nguyệt đó.
Lần trước, hắn tưởng rằng đối phương là người của Ba Tông, một chút sơ sẩy mà để nàng ta đi mất.
Sau khi biết Hắc Nguyệt bất quá chỉ là một phương sĩ nhỏ không rõ lai lịch, hắn liền ảo não không thôi.
“Hừ, đầu óc của ngươi chẳng lẽ chỉ là để trang trí mà thôi. Nếu như đối phương thật sự là một phương sĩ nhỏ, có thể áp đảo ngươi, đoạt được vị trí thứ nhất bảng Tứ Phương? Đằng sau nàng ta, rất có thể cũng có cao nhân giúp đỡ."
Tà Đỉnh Linh gắt lên.
Nếu không phải Long Tứ Huyền cùng nó là một phường, thì nó cũng chẳng muốn hợp tác với hắn.
Mới ngày bảng Tứ Phương ra lò, cái Hắc Nguyệt được nhắc đến đó, từ đầu đến cuối vẫn đứng đầu bảng, chứng tỏ nàng tuyệt không phải người tầm thường.
Chưa kể, tà Đỉnh Linh còn mơ hồ ngửi được một tia yêu lực từ trên người mấy con tà linh bướm kia.
Có thể ngay lập tức nhìn thấu tà linh bướm, còn khi tà linh bướm không chút phát giác tình huống đã ra tay, suýt chút nữa g·i·ế·t chết Long Tứ Huyền, những thủ đoạn này tuyệt đối không phải một nữ phương sĩ nhỏ bé loài người có thể làm được.
"Đỉnh Linh đại nhân, vậy bây giờ làm sao, chẳng lẽ cứ vậy từ bỏ? Mấy ngày sắp tới chỉ còn một ngày rưỡi nữa, con t·ử Long Bao Bao kia còn sống sờ sờ ra kia kìa." Long Tứ Huyền không cam lòng.
“Đến nước này rồi, còn nghĩ tới Long Bao Bao. Con t·ử kia căn bản không đáng lo ngại, đừng quên, so với đệ t·ử của thành chủ Tứ Phương, thì địa vị gia chủ nhỏ của Long gia căn bản chẳng đáng là gì.” Đỉnh tà linh tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Nó sở dĩ chịu ủy thân với Long Tứ Huyền để tham gia thi luyện đệ nhất thiên hạ lần này, mục đích chính là để Long Tứ Huyền trở thành quan môn đệ t·ử của thành chủ Tứ Phương.
Ai cũng biết, mấy trăm năm nay thành chủ Tứ Phương đều không hề thu đệ t·ử.
Mà quan môn đệ t·ử của hắn chắc chắn chỉ có một người, hơn nữa đệ t·ử này, tương lai nhất định chính là thành chủ Tứ Phương.
"Đỉnh Linh đại nhân, ngươi cảm thấy tiểu có thể làm đệ t·ử của thành chủ Tứ Phương sao? Ngươi nhìn tuổi tác của ta đây này... Mà Tứ Phương thành cũng có gì ghê gớm, ta thấy so với Thương quốc của Long gia ta còn kém xa đấy chứ." Long Tứ Huyền có chút khinh thường.
Trước đây hắn còn tưởng rằng Tứ Phương thành có gì ghê gớm lắm, ai ngờ tới đây mới thấy, cũng chỉ là một nơi toàn sa mạc, so với Thương quốc có danh xưng đất lành thì Tứ Phương thành chẳng khác gì một cái xó xỉnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận