Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 761: Chín trăm chín mươi chín chỉ cứu mạng phúc hạc (length: 7984)

Nói đến đây, Địa Tôn chợt nhớ ra một chuyện.
"Tối qua, Nữ Đế đột ngột thấy khó ở người, rời khỏi Xuất Vân điện, việc này có phải liên quan đến ngươi?"
Địa Tôn nhận được tin tức của Diệp Lăng Nguyệt, liền tìm cách ẩn nấp bên ngoài Xuất Vân điện.
Xuất Vân điện là nơi ở của hoàng đế tiền triều, bên trong cũng giống như tẩm cung của Nữ Đế, có đường hầm bí mật.
Thanh Phong lúc nhỏ nghịch ngợm, từng trốn vào đường hầm bí mật của Xuất Vân điện, nơi đó chỉ một mình nàng biết.
Tối qua, nàng ở trong đường hầm bí mật nhìn thấy rõ ràng, Phượng Lan trước sau đẩy Nữ Đế ra, Nữ Đế giận tím mặt, nhưng đột nhiên, vẻ mặt của nàng thay đổi lớn, vội vã rời đi, sau đó sai một nữ quan đến hầu hạ Phượng Lan.
Thanh Phong hiểu rõ tính cách người chị của mình, nàng có tính chiếm hữu rất mạnh, ghi nhớ Phượng Lan nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể để Phượng Lan đụng vào người phụ nữ khác.
"Ta dùng một chút mẹo nhỏ, khiến Nữ Đế thân thể phát sinh chút vấn đề, nàng e rằng không làm được chuyện đó." Diệp Lăng Nguyệt ho khan vài tiếng.
Nàng thực sự đã thừa dịp lúc xoa bóp cho Nữ Đế, động tay động chân vào huyệt đạo gần tử cung của Nữ Đế, khiến kinh nguyệt của nàng đến sớm.
Nhưng, đó chỉ mới là bắt đầu thôi, người đàn bà độc ác như Nữ Thanh Sương, chỉ làm cho kinh nguyệt nàng mất cân bằng, quả thật quá dễ dãi cho nàng.
Diệp Lăng Nguyệt chia tay Địa Tôn, trở về Đan Cung, chờ đến năm ngày sau, kim quang hộ thể trên nhục thân yếu bớt, mới có cơ hội đoạt lại thân thể mình.
Sau khi tiễn Diệp Lăng Nguyệt, Địa Tôn không khỏi lại lấy ra tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ khác của Phượng Sân.
Ngón tay nắm tờ giấy của nàng khẽ run rẩy.
Từ khi gia nhập Thông Thiên Các, nàng từng giúp Phượng Sân tính toán quẻ mệnh theo ngày sinh tháng đẻ này, kết quả lại là... Đại hung chi mệnh, sống không quá mười bảy tuổi.
Mười bảy tuổi, năm Phượng Sân gặp nạn vừa tròn mười bảy, điều này Địa Tôn đã không nói với Diệp Lăng Nguyệt.
Cũng vì sao Địa Tôn không chịu tiết lộ sinh nhật khác của Phượng Sân cho Thiên Tôn biết.
Địa Tôn nhíu mày sâu, nhất thời không biết phải làm sao.
Về phía khác, Thiên Tôn mang cái gọi là "phương thuốc" của Diệp Lăng Nguyệt, ngựa không ngừng vó, chạy về thành lính đánh thuê.
"Thiên Tôn, ngươi đã về, nhưng là tìm được Lăng Nguyệt?"
"Người đã tìm thấy, nhưng bị chút việc giữ lại, tạm thời chưa thể về." Bên trong phủ thành chủ, mọi người đều đang lo lắng chờ đợi.
Biết Diệp Lăng Nguyệt tạm thời không sao, Lam Thải Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay, nàng tự trách không nguôi vì Diệp Lăng Nguyệt bỏ trốn.
"Phượng Sân thế nào rồi?" Thiên Tôn vừa hỏi về tình hình của Phượng Sân, vẻ mặt mọi người liền không được tự nhiên.
"Thiên Tôn, một lời khó nói hết, Diêm Cửu cũng không cho chúng ta đến gần, bọn họ ở hậu viện."
Lam Thải Nhi đưa Thiên Tôn đến nơi Phượng Sân ở.
Vừa đến gần viện, Thiên Tôn không khỏi biến sắc.
Trong viện đã bị Diêm Cửu thiết lập cấm chế.
Nhưng dù vậy, cả hậu viện vẫn bị bao phủ bởi một đoàn khí tức đen tối, những hắc khí kia bao trùm toàn bộ viện, nhìn lên như một cái kén màu đen, ngay cả Diêm Cửu cũng chỉ có thể đứng ngoài, không thể ở lâu bên trong.
Trong viện, toàn bộ cây cối lá đều đã hóa thành một màu đen cháy, trong phạm vi một dặm, dường như tất cả sinh cơ đều bị hút cạn.
Ngay cả Thiên Tôn tiếp cận cũng cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, có một luồng khí tức âm lãnh.
Dù là võ giả hay phương sĩ, một khi đến gần, nguyên lực trong cơ thể đều sẽ bị hút khô như cạn kiệt cả tinh thần lực.
Lúc này, có một con mèo hoang đi qua.
Nó vừa mới đến gần khu hắc quang, chỉ giãy dụa mấy lần liền ngã xuống chết, không còn sinh mệnh.
"Thải Nhi, các ngươi lui ra ngoài." Diêm Cửu đầy mặt đề phòng.
Thiên Tôn vẻ mặt ngưng trọng, cùng Diêm Cửu tiến vào viện, mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy Phượng Sân trên giường bệnh, Thiên Tôn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Hắn thấy cái gì!
Trên giường bệnh, bên trong cơ thể Phượng Sân, xuất hiện một quả cầu ánh sáng khổng lồ giống như mặt trời, quang cầu phát ra ánh sáng màu đen.
Chính những ánh sáng này, không ngừng từng bước xâm chiếm sinh cơ trong cơ thể Phượng Sân và tất cả sinh mệnh lực xung quanh hắn.
Cùng lúc đó, khi mặt trời đen xuất hiện, còn có một con kim long bay lên phía trên mặt trời đen.
Một vàng một đen, một rồng một mặt trời đang giằng co.
Kim long dường như muốn chui vào, ra sức nuốt lấy vòng mặt trời đen trong cơ thể Phượng Sân.
Mà mặt trời đen cũng cố gắng hấp thụ sinh cơ của kim long.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Phượng Sân ở Long Du chi địa đã gặp những gì?"
Tình huống này, dù là Thiên Tôn kiến thức rộng lớn cũng lần đầu tiên gặp phải.
Diêm Cửu bên cạnh sắc mặt rất khó coi.
Theo sự xuất hiện của mặt trời đen, Diêm Cửu cảm giác dường như có một sức mạnh to lớn đang kêu gọi mình.
Khi Diêm Cửu và Thiên Tôn đều không biết phải làm thế nào.
Cái túi càn khôn tử kim trong tay Thiên Tôn tự động rời tay, như mọc ra mắt, bay đến bên giường của Phượng Sân.
"Bên trong là gì?" Diêm Cửu ngạc nhiên.
"Là Diệp cô nương bảo ta mang về, nói là có thể cứu tính mạng Phượng Sân, bên trong chỉ là chút phương hạc." Thiên Tôn cũng quá kinh ngạc, mới hồi phục tinh thần.
Lúc Diệp Lăng Nguyệt đưa cho hắn mấy con phương hạc này, Thiên Tôn còn xem thường, nghĩ bụng lúc này rồi mà Diệp Lăng Nguyệt còn có hứng làm mấy món đồ chơi con trẻ như vậy.
Túi càn khôn tử kim mở ra.
Từ bên trong, một con, hai con, ba con... Vô số phương hạc bay ra, tựa như đàn bướm, có vài con rơi xuống bên cạnh Phượng Sân, có vài con bay lượn giữa không trung.
Chín trăm chín mươi chín con phương hạc, chính là chín trăm chín mươi chín con hạc phúc mà trước đây Phượng Sân trả lại cho Diệp Lăng Nguyệt.
Mỗi con hạc phúc đều mang theo bảy chữ của Phượng Sân.
"Phượng Sân yêu thích Diệp Lăng Nguyệt."
"Đó là?" Thiên Tôn và Diêm Cửu không khỏi trợn tròn mắt.
Từng luồng khí trắng như tên bắn ra từ trên người những con hạc phúc.
Những bạch khí này ngưng tụ lại với nhau, chợt hóa thành một con rắn trắng nhỏ.
So với mặt trời đen, rắn trắng nhỏ chỉ lớn bằng cánh tay, trông chẳng đáng gì.
Nhưng nó lại vô cùng hung hãn, một miệng mở lớn, không hề sợ hãi nghênh đón mặt trời đen và kim long.
Trắng, đen, vàng ba luồng sức mạnh va chạm vào nhau.
Diêm Cửu và Địa Tôn chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển, trước mắt một màu âm u đau đớn.
Chỉ nghe ầm một tiếng, hai người chỉ cảm thấy một luồng khí mạnh đánh tới, cơ thể cả hai đều bị đánh bay ra ngoài.
"Không tốt! Phượng tam!"
Diêm Cửu và Địa Tôn vừa mới đứng vững người, Diêm Cửu thần sắc đại biến, muốn xông vào cứu Phượng Sân.
"Khoan đã!"
Thiên Tôn ngăn Diêm Cửu lại, ánh mắt rơi vào trong viện.
Viện lạc vốn đã chết úa, cây cối héo khô, dần dần hồi phục màu xanh tươi, ngay cả con mèo đen đã tắt thở vừa rồi cũng kỳ diệu sống lại.
Thiên Tôn và Diêm Cửu như bị sét đánh, cùng nhau nhìn vào trong phòng của Phượng Sân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận