Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 487: Hai người thế giới (length: 7807)

"Từ Luật, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao Phượng vương ca ca lại đối với người phụ nữ kia tốt như vậy? Bọn họ thông đồng với nhau bằng cách nào?" Công chúa Thanh Bích mãi đến khi xe ngựa của Phượng phủ đi khuất mới hoàn hồn, tức giận chất vấn Từ Luật.
Đệ nhất mỹ nam tử Bắc Thanh, Phượng vương xưa nay vốn là người không quan trọng nhan sắc.
Hắn chưa từng đối ai chu đáo như vậy, ngay cả…ngay cả người ở Đan cung kia cũng không ngoại lệ.
"Ngũ công chúa, ngài là quý nữ hoàng cung, nói chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn. Phượng vương và cô nương Diệp quen biết nhau từ khi ở Đại Hạ, là bạn tri kỷ." Từ Luật cũng thu hồi tầm mắt, răn dạy công chúa Thanh Bích.
"Chỉ là bạn tri kỷ thôi sao, Từ Luật, rốt cuộc ngươi mù hay ta mù? Phủ Phượng ở Bắc Thanh bao giờ nhận nữ khách ở lại qua đêm?" Công chúa Thanh Bích liếc nhìn Hạ Hầu Kỳ vẫn còn ngẩn người xuất thần.
Từ khi vợ chồng gia chủ Phượng phủ đời trước gặp nạn, Phượng phủ Bắc Thanh đã nhiều năm không tiếp khách qua đường, ngay cả Từ Luật có quan hệ tốt nhất với Phượng Sân cũng chưa từng ở lại Phượng phủ qua đêm.
Vậy mà hôm nay lại vì một Diệp Lăng Nguyệt từ Đại Hạ mà phá lệ.
"Có lẽ trong lòng Phượng Sân, Diệp Lăng Nguyệt không phải là khách." Lời của Từ Luật vừa như trả lời Thanh Bích, lại như nói cho những người đang có mặt nghe.
Không phải khách, vậy chính là chủ.
Hạ Hầu Kỳ giấu tay trong ống áo, các ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
Hồng Minh Nguyệt thì tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, Hồng Ngọc Oánh thì lộ vẻ mặt như muốn cắn nát răng.
"Chuyện này, Thiên Nữ tỷ tỷ có biết không? Nàng dù sao cũng là vị hôn thê của Phong vương ca ca?" Thanh Bích chớp mắt một cái, rất nhanh khinh miệt, vừa nói vừa liếc nhìn Hồng Ngọc Oánh trong đám người, người sau mặt mày tái nhợt, trông như sắp ngất.
Phượng vương, lại có vị hôn thê?
Mấy người phụ nữ đến từ Đại Hạ kia thật là vô liêm sỉ, cứ tưởng rằng có thể hóa thành phượng hoàng, có Thiên Nữ tỷ tỷ cao quý ở đó, sao có ai thèm nhìn đến bọn họ chứ.
Xe ngựa tiến vào Đế Khuyết thành, đi qua hơn nửa Đế Khuyết thành, dừng lại trước một phủ viện ở góc thành phía nam.
Không có cảnh tượng vàng son lộng lẫy như tưởng tượng, nhưng mỗi viên ngói, mỗi viên gạch, mỗi cái cây ngọn cỏ, đều là sự sáng tạo có dụng ý.
Phượng phủ cũng giống như Phượng Sân, thoạt nhìn không nổi bật, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy sự thanh tao khác biệt.
Nếu có gì khác biệt so với Phượng phủ ở Hạ đô, thì đó chính là người.
Ngoài cửa phủ, Mục quản gia đã dẫn theo mấy trăm thị nữ hạ nhân chờ từ lâu, Đao Nô cũng mặt lạnh, nhưng đến khi nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, trên mặt cả hai mới xuất hiện chút tươi cười.
Đặc biệt là Mục quản gia, khuôn mặt già nua cười như một đóa hoa hướng dương.
"Diệp cô nương, Lam đại tiểu thư và vị tiểu thư này, cuối cùng các người cũng đã đến." Đó là câu đầu tiên Mục quản gia nói.
Câu thứ hai là…
"Vị này là Diệp cô nương, có quan hệ không tầm thường với vương gia chúng ta, sau này ở trong phủ, lời của nàng, mọi người coi như lời của vương gia mà nghe. Mọi người rõ chưa?"
Một tràng đáp lời chỉnh tề vang lên.
Khiến Diệp Lăng Nguyệt rất là ngượng ngùng, không biết phải nhìn đi đâu, hậm hực trừng Phượng Sân, muốn nói là ngươi lo mà quản lý hạ nhân của mình đi, Mục quản gia này nói kiểu gì vậy, chẳng phải khiến người ta hiểu lầm sao?
Nhưng vừa nhìn sang, thấy ánh mắt Phượng Sân chẳng hề có ý trách cứ.
Ánh nắng chiều tà chiếu lên mặt hắn, như dát vàng khiến hàng mi hắn cũng ánh lên màu vàng.
Tim Diệp Lăng Nguyệt hẫng một nhịp, lời đã đến bên môi lại nuốt ngược trở vào.
Những nô bộc thị nữ kia đều là người lanh lợi, lén đánh giá Diệp cô nương "không tầm thường" này.
Thấy mặt nàng bầu bĩnh như bánh bao, nhưng vương gia nhà mình lại cứ cười, dịu dàng nhìn nàng.
Mục quản gia sai hạ nhân mang hành lý của Diệp Lăng Nguyệt và những người khác vào, Phượng phủ rất lớn, ba vị nữ khách, mỗi người có một viện cũng còn dư, chỉ là khi sắp xếp, Mục quản gia đã dụng tâm một chút, cho Diệp Lăng Nguyệt ở trong viện tiếp giáp với Phượng Sân.
Đưa vào viện mỗi người xong, Lam Thải Nhi lén gọi Phượng Sân lại.
"Phượng vương, nể tình ta vừa nãy phối hợp như vậy, có phải ngươi nên biểu lộ chút gì không?" Lam Thải Nhi cười đầy ám muội.
Vẻ mặt và thần sắc đó, khó trách đại tướng quân Lam trong một lần say rượu đã tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
"Ta nói cô nương, con gái người ta cũng là hổ tướng, sao càng lớn lại càng đi lệch vậy, toàn thân mùi tiền."
Lam Thải Nhi khi ấy cũng say mắt nhắm mắt mở, vỗ ngực trả lời.
"Ta là ta kiêu ngạo, có tiền là đại gia, chờ ta có tiền rồi, ta sẽ mua cả Đại Hạ, làm thổ hoàng đế, xem lúc đó ai còn dám ức h·i·ế·p cha ta và em ta."
Phượng Sân lại mỉm cười, hôm nay hắn ngược lại là nợ Lam Thải Nhi một ân tình lớn.
"Vân cẩm thượng hạng kiểu mới của Bắc Thanh, một trăm tấm, thế nào?"
"Sảng khoái, nể mặt ngươi tốt như vậy, ba chúng ta ở Bắc Thanh, sẽ không đổi chỗ ở." Lam Thải Nhi cười híp cả mắt.
Nàng vừa định bước một chân vào viện của mình, chợt nhớ ra điều gì, lại quay đầu.
"Phượng vương, ta lại bàn chuyện làm ăn nhé, tối nay, ta dẫn Tiểu Ô Nha đi vui chơi thỏa thích, tạo không gian riêng cho hai người các ngươi. Yêu cầu cũng không cao, ta định bán Ngũ trân nhưỡng sang Bắc Thanh đấy."
Người ủ Ngũ trân nhưỡng giỏi nhất là Diệp Lăng Nguyệt, sau khi nàng có Túy Tiên cư và Thần Tiên phường, đã truyền bí quyết ủ rượu cho mấy vị sư phụ, chất lượng Ngũ trân nhưỡng làm ra cũng không hề kém cạnh.
Lam Thải Nhi vẫn muốn bán Ngũ trân nhưỡng vào thị trường rượu Bắc Thanh, vẫn luôn lo không có mối.
Mặt Phượng Sân giãn ra cười, hắn cười làm Lam Thải Nhi tim đập loạn, thầm nghĩ trong lòng, muội phu không được xem thường, đây chính là muội phu của mình.
"Một tối không đủ."
Lam Thải Nhi bừng tỉnh ngộ, trong lòng gào thét, nàng suýt quên mất, Phượng Sân cũng là gian thương bậc nhất.
Em gái ơi em gái, tỷ không phải là kẻ bán em, chỉ là muốn cố gắng tích lũy đồ cưới cho em.
"Được thôi, tối nay, ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, bao lâu thì bao lâu." Lam Thải Nhi liếm môi, rất vô sỉ mà "công trình bán em" đi đến cùng.
"Ngày mai ta sẽ bảo Mục quản gia thông báo cho tửu lâu của Phượng phủ." Phượng Sân cười hiền hòa.
"Muội phu, ngươi đúng là muội phu thân yêu của ta. Được rồi, quyết định vậy đi, ngươi tuyệt đối đừng nói cho Lăng Nguyệt biết giao kèo giữa ta và ngươi. Trời không còn sớm, ta đi bắt cóc Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Yêu đây, giao muội ta cho ngươi." Lam Thải Nhi cười rạng rỡ, nhanh như gió bỏ lại hành lý, lại nhanh như gió đi bắt cóc trẻ con.
Đợi đến khi Diệp Lăng Nguyệt thu dọn xong, đến tìm Lam Thải Nhi và những người khác thì thị nữ nói với Diệp Lăng Nguyệt, Lam đại tiểu thư dẫn tiểu tiểu thư ra ngoài dạo phố rồi, nói tối nay không về ăn cơm, để Diệp Lăng Nguyệt bồi Phượng vương ăn cơm.
Đây là hát màn gì vậy?
Diệp Lăng Nguyệt mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lại không biết không thích hợp chỗ nào, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể đến tìm Phượng Sân.
Phượng Sân đang ở trong thư phòng, Diệp Lăng Nguyệt vừa tới cửa liền nghe được Mục quản gia nói.
"Vương gia, tối nay trong cung tổ chức tiệc tiếp phong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận