Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 737: Ai trúng ai tính kế (length: 7625)

Vương Tiểu Điệp sau khi đến phủ thành chủ, luôn tự xưng là hạ nhân của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Lăng Nguyệt ngăn cản mấy lần, nàng đều sợ hãi nói, mạng của mình là Diệp Lăng Nguyệt cứu, nàng nguyện ý vì Diệp Lăng Nguyệt làm bất cứ chuyện gì.
Nàng còn cố ý khiêm tốn học Phượng Sân một số món ăn Diệp Lăng Nguyệt thích, tự tay may quần áo cho Diệp Lăng Nguyệt, quét dọn phòng ốc, ra dáng một tỳ nữ trung thành.
Diệp Lăng Nguyệt thấy khuyên can không có tác dụng, liền mặc kệ nàng.
"Lăng Nguyệt, cái Vương Tiểu Điệp kia gần đây hình như thường xuyên đi tìm Phượng Sân, ngươi không để ý một chút sao?"
Lam Thải Nhi là người đầu tiên nhận thấy có chút không ổn.
"Thật sao? Ta không thấy." Càn khôn tử kim trúc trong không gian hồng mông của Diệp Lăng Nguyệt đã chín một lượng lớn, đợt này nàng đang bận rộn cùng Long Bao Bao luyện chế một mẻ càn khôn túi.
Nghe Lam Thải Nhi nói vậy, Diệp Lăng Nguyệt thản nhiên nói.
"Ngươi ngốc à, đợi đến lúc ngươi phát giác thì đã muộn rồi." Lam Thải Nhi bộ dáng như hoàng đế không vội thái giám đã vội.
Vừa hay lúc này, Phượng Sân và Vương Tiểu Điệp đi đến.
"Đang nói hai ngươi đó, Phượng Sân, tỷ tỷ thấy Tiểu Điệp thích ngươi, nếu ngươi thích thì ta đưa nàng cho ngươi làm tỳ nữ vậy." Diệp Lăng Nguyệt cười nói.
Vương Tiểu Điệp nghe xong, trong lòng mừng rỡ, mặt lại lo lắng thấp thỏm, quỳ xuống.
"Tiểu thư, Tiểu Điệp sinh là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, không dám mơ tưởng Phượng thiếu gia."
Lời là vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn mong chờ, len lén nhìn Phượng Sân vài lần.
"Ta không cần tỳ nữ gì cả, ngược lại cần một nương tử, ngươi cứ liệu đó mà làm đi." Phượng Sân nói năng ôn hòa, rõ ràng không để lời Diệp Lăng Nguyệt vào lòng, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ có ý cưng chiều.
Diệp Lăng Nguyệt bị hắn nói một tràng, mặt hơi ửng đỏ, hờn dỗi một câu, tiện miệng hỏi.
"Thôi đi thôi đi, chỉ giỏi nói mấy lời sáo rỗng ở đây, còn không bằng đi mà dỗ dành ông bố bướng bỉnh của ngươi." Đợt này, Phượng Lan ở lại phủ thành chủ, vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với địa tôn, ngược lại với Phượng Sân thì mối quan hệ đã hơi hòa hoãn, nhưng để ông ta đổi ý chấp nhận chuyện hôn sự của Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Sân vẫn là điều không thể.
Phượng Sân bị Diệp Lăng Nguyệt đuổi ra ngoài, Vương Tiểu Điệp cũng nối gót theo sau.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn lãng phía trước, bước chân Vương Tiểu Điệp nhanh hơn, đuổi theo.
"Phượng thiếu gia, trời lạnh rồi, nô tỳ chuẩn bị cho ngươi một đôi giày, ngươi xem có vừa không?" Nói rồi nàng lấy từ trong ngực ra một đôi trường ngoa may rất tinh xảo.
Giày làm bằng da thú thượng hạng, đường thêu rất đẹp, thấy được là tốn không ít công sức.
Diệp Lăng Nguyệt biết luyện khí cũng biết luyện đan, nhưng vì từ nhỏ đã tập võ, việc thêu thùa như thế này thì nàng hoàn toàn không biết.
Sau khi Phượng Sân trốn khỏi Phượng phủ, y phục và giày dép vẫn là đồ cũ mà Bắc Thanh mang đến.
Vương Tiểu Điệp thấy vậy, ngầm ghi nhớ trong lòng, bỏ ra hai ngày để làm vội đôi giày này.
Dù sao Vương Tiểu Điệp cũng đã làm người vài chục năm, nàng biết, nam tử thích nhất chính là những cô gái chu đáo này.
Một đôi tay đẹp chìa ra, Phượng Sân nhận lấy giày.
Hắn lật qua lật lại một chút.
"Tiểu Điệp, tay nghề ngươi quả thực rất khéo."
Tiểu Điệp nghe được lời khen này, lại ngẩng lên nhìn Phượng Sân, chỉ thấy đáy mắt hắn lấp lánh ánh nhìn dịu dàng, một đôi mắt tựa như mặt hồ, lòng nàng cũng xao động.
"Chỉ tiếc, dùng sai chỗ rồi. Nếu ta mang giày do ngươi làm mà Lăng Nguyệt nhìn thấy, nàng sẽ không vui. Nàng không vui thì ta cũng không vui. Cho nên đôi giày này, ta không thể nhận." Phượng Sân nói xong, tiện tay trả lại giày cho nàng.
"Phượng thiếu gia!"
Vương Tiểu Điệp ấm ức nói.
"Sau này, đừng đến tìm ta nữa. Nếu không, đừng trách ta đuổi ngươi ra khỏi phủ thành chủ."
Phượng Sân dứt lời, không chút lưu tình quay người rời đi.
Vương Tiểu Điệp ôm đôi giày kia, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo.
Nàng Điệp Mị, tự xưng dung mạo xuất chúng, tài trí hơn người, có điểm nào không bằng người đàn bà Diệp Lăng Nguyệt kia chứ.
Gã đàn ông này, quả thực là có mắt không tròng, dám cự tuyệt nàng.
"Ta không tin, một nam tử nhân tộc bình thường, với thủ đoạn của quân chủ Điệp Mị ta đây cũng không giải quyết được."
Nàng phẫn hận, ném đôi giày xuống bồn hoa bên cạnh, tức giận rời đi.
Điệp Mị đi chưa bao lâu, một bóng người một mình đến bên bồn hoa.
Nhìn thấy đôi giày, người đó nhặt lên.
"Phượng Sân cái tên đó, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả." Người vừa đến nở nụ cười tươi rói, không ai khác chính là Diệp Lăng Nguyệt. "Nhưng bị hắn cự tuyệt như vậy, con cá cũng sắp mắc câu rồi, cũng đến lúc thu dây."
Diệp Lăng Nguyệt nhìn đôi giày, cảm thấy có chút chướng mắt.
Sự quan tâm của Vương Tiểu Điệp ngược lại làm nổi bật lên sự thờ ơ của nàng.
Nàng xem giày, nghĩ ngợi một lát rồi thu vào, ung dung thong thả trở về phòng luyện khí.
Đêm khuya, trong phủ thành chủ, tĩnh mịch.
Trong phòng Phượng Sân, Phượng Sân bận rộn cả ngày đã có chút mệt mỏi.
Một cơn gió lạnh thổi tới, cửa sổ đang đóng bị thổi tung ra, đập vào vách tường, phanh phanh rung động.
Phượng Sân đứng dậy, khi đóng cửa sổ lại, một con bướm lảo đảo, rơi vào.
Phượng Sân đưa tay ra, đỡ lấy con bướm.
Vào tháng Chạp, cho dù là thành phố phía nam như lính đánh thuê thành này, thời tiết cũng đã rất lạnh.
Ngay cả linh thú trong rừng núi, phần lớn đều đã trốn trong hang động không chịu ra ngoài.
Con bướm này màu sắc sặc sỡ, nhưng trên cánh đã phủ một lớp sương giá trắng xóa, chắc là bị đông cứng.
"Con vật đáng thương." Khóe miệng Phượng Sân nở một nụ cười ấm áp.
Hắn đóng cửa lại, thêm than vào lò sưởi trong phòng, đặt con bướm trên bàn ấm áp.
Con bướm rất nhanh khôi phục tri giác, nó nhẹ nhàng nhảy nhót, bay lượn quanh Phượng Sân.
Khi bướm quạt cánh, trên cánh của nó có một ít vảy phấn nhỏ li ti khó thấy rơi xuống, vô tình bị Phượng Sân hít vào.
Từ từ, Phượng Sân cảm thấy mí mắt trĩu nặng, rồi ngủ thiếp đi.
Không lâu sau khi Phượng Sân ngủ, con bướm biến thành hình người, chính là Vương Tiểu Điệp.
"Phượng Sân, cuối cùng ngươi cũng là của ta."
Vương Tiểu Điệp dùng ngón tay, vuốt ve đường nét của Phượng Sân.
Người đàn ông này, nàng vừa thấy đã thích sâu đậm.
Ngũ quan của hắn, tinh xảo như được thần linh tạo tác, nụ cười của hắn, còn ấm áp hơn ánh nắng mùa đông, ngay cả Điệp Mị là một địa sát nhiều năm, không vướng bận thất tình lục dục cũng không thể kìm lòng mà ngưỡng mộ.
Để có được Phượng Sân, Điệp Mị thậm chí tạm thời từ bỏ kế hoạch muốn lấy mạng Diệp Lăng Nguyệt.
"Diệp Lăng Nguyệt, cứ để ngươi đắc ý thêm vài ngày, đợi đến khi ta có được người đàn ông này, giết ngươi cũng chưa muộn."
Điệp Mị cười, bế Phượng Sân lên, ngắm nhìn hắn say mê vài lần, rồi thân hình nàng hóa thành vô số con bướm, trong nháy mắt biến mất.
Trong phòng trống không, chỉ còn cánh cửa rộng mở, không ngừng có gió lạnh lùa vào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận