Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 428: Ngược ngược càng khỏe mạnh, Hồng thị vợ chồng (length: 7680)

"Lão gia!"
Những quần thần đang xem náo nhiệt, lén lút đánh giá lá thư trong tay Hồng Phóng, có vài người mắt tinh, liếc mắt liền thấy trên thư, hai chữ lớn rồng bay phượng múa.
Chữ đó, còn giống như là bút tích của đương kim thánh thượng.
Hưu thư, Diệp Hoàng Ngọc đưa tới chính là một phong hưu thư, hơn nữa phong hưu thư này, còn là Hạ đế khâm ban thưởng, đóng ngọc tỷ ngự tứ hưu thư!
Đại Hạ thái bảo Hồng Phóng, khôi phục chức quan ngày thứ nhất, liền bị người ta bỏ.
Người bỏ còn là nữ nhân năm đó hắn không muốn, Đại Hạ đệ nhất nữ tướng quân, viễn tây tướng quân Diệp Hoàng Ngọc.
Vô số ánh mắt đổ dồn lại, tay Hồng Phóng hơi hơi run.
"Diệp Hoàng Ngọc!" Hai mắt Hồng Phóng đỏ ngầu, tờ giấy trong tay bị hắn nắm đến biến dạng, nhưng cuối cùng, hắn cũng không dám xé tờ hưu thư kia, bởi vì, đó là ngự tứ hưu thư.
Điều Hồng Phóng hận nhất là, tờ hưu thư này, chính là vật ngự tứ, hắn không những không thể hủy, còn phải mỗi ngày thắp hương thờ phụng.
"Lão gia, xe ngựa... ngài còn muốn đi hậu cung đón phu nhân sao." Phu xe Hồng phủ cũng sợ đến mức choáng váng.
Lão gia bộ dạng này, giống như muốn giết người vậy, làm phu xe Hồng phủ nhiều năm như vậy, Phúc bá chưa từng thấy Hồng Phóng như thế.
"Bảo thế tử mang lời nhắn hồi phủ, điều một cỗ xe ngựa khác lại đây." Hồng Phóng nén sự khuất nhục trong lồng ngực, ánh mắt quét qua, các quan văn võ xung quanh lập tức cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.
Cũng may, chuyện này xảy ra tại cổng cung, bọn quan viên này cũng không dám tùy tiện gây sự với người Hồng phủ.
Hồng Phóng nhét phong hưu thư kia vào trong áo, chuyện này, hắn tuyệt đối không để yên như vậy.
Hồng Phóng hướng hậu cung đi đến, đến Triêu Hoa cung, nghe ngóng, đích xác hoàng hậu nương nương không ở trong cung, Hồng Phóng nghe xong, vẻ nghi hoặc trên mặt càng sâu.
Hắn tìm cái cớ, cuối cùng cũng vào được Triêu Hoa cung, tìm mấy cung nữ dò hỏi, đều nói là không thấy Gia Cát Nhu.
Đang lúc Hồng Phóng chuẩn bị rời đi, phía trước trong bụi cỏ, có một cái bao tải, trong bao tải còn có động tĩnh.
Hồng Phóng vội vàng đi lên, mở bao tải ra xem, lập tức biến sắc.
"Ma ma, sao ngươi lại thành ra bộ dạng này, phu nhân đâu!" Mí mắt Hồng Phóng giật liên hồi, cho dù đã bị đánh thay đổi hoàn toàn, nhưng nhìn quần áo cùng vóc người, Hồng Phóng vẫn nhận ra, người này chính là lão hạ nhân Gia Cát Nhu luôn mang theo bên mình.
"Lão gia... cứu phu nhân." Ma ma kia nói xong, không thở được, lật mí mắt rồi chết.
"Trần ma ma, phu nhân ở nơi nào, là ai làm?"
Chỉ tiếc, vấn đề của Hồng Phóng, không ai trả lời được, ma ma kia đã chết.
Hồng Phóng vội vàng đi về phía trước, vừa đi vài bước, liền thấy cửa trắc điện, treo một bộ thi nữ, đi lên xem, thi thể chính là một ma ma khác, đi theo bên cạnh Gia Cát Nhu.
Lúc này, trong trắc điện, phát ra một trận âm thanh kỳ quái.
Âm thanh đó... như là âm thanh dâm ô của nam nữ, nhưng trong tiếng rên rỉ của người nữ kia, còn mang theo vài phần đau khổ.
Hồng Phóng như dự cảm được điều gì, hắn nhanh chân đi lên, dùng sức phá cửa.
Cảnh tượng trước mắt, khiến Hồng Phóng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Thê tử của mình, Gia Cát Nhu, đang ở trong trắc điện.
Mà nàng lúc này... Chân dài bị trói thành hình chữ "m" đầy nhục nhã, nhìn lại lão thái giám da dẻ lão hóa kia có thể làm cha Hồng Phóng, đang ghé trên người nàng, trên đất nến, roi, dây thừng vương vãi khắp nơi.
"Cẩu nô tài!"
Vừa thấy Gia Cát Nhu như vậy, Hồng Phóng biết là có chuyện chẳng lành, hắn túm lấy lão thái giám kia.
"Hồng đại nhân, lão nô... sao ngài lại tới." Lão thái giám kia đang vui vẻ đến cao trào, nào ngờ sau lưng một tiếng hét lớn, dọa cho hắn đến quần cũng chưa kịp kéo.
Thấy Hồng Phóng mắt đỏ ngầu, một chưởng đánh vào đầu Khu công công.
Khu công công còn chưa hiểu ra sao thì đã chết không thể chết thêm.
"Giết, giết người rồi!"
Phía sau, một loạt âm thanh rơi lộn xộn, mấy cung nữ đến trắc điện thấy cảnh này, sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Hai mắt Gia Cát Nhu trống rỗng, dược lực dần tan.
Nàng chợt thấy mặt có chút mát lạnh, đầu óc choáng váng, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, mở mắt nhìn, phát hiện phu quân Hồng Phóng đứng trước người mình.
"Lão gia, sao ngươi lại ở đây?" Gia Cát Nhu gắng gượng ngồi dậy.
Ngực phía trước lành lạnh, đợi đến khi nàng thấy rõ thân thể gần như trần trụi của mình, còn có vết bầm tím trên người, nhìn lại Khu công công đã chết thảm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân như bị kinh phong, run rẩy không ngừng.
"Lão gia, lão gia cuối cùng là chuyện gì? Sao ta lại như thế này?" Gia Cát Nhu nghẹn ngào, đau khổ.
Nhìn Gia Cát Nhu khóc đến hoa lê đái vũ, vừa sợ hãi vừa tức giận, nước mắt làm trôi đi son phấn trên mặt.
Hôm qua nàng té ngã vào bồn hoa, vết thương trên mặt còn chưa lành hẳn, hôm nay chỉ dùng phấn dày che đậy, khóc thế này, vết thương lộ rõ ra.
Hồng Phóng cũng biết chuyện hôm nay, rất có thể Gia Cát Nhu bị người ta ám toán, kẻ ám toán nàng, tám chín phần mười liên quan đến mẹ con Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi, bộ dáng lão thái giám kia ghé vào người Gia Cát Nhu, tuy hai người cũng không phát sinh quan hệ nam nữ cuối cùng, nhưng trong lòng Hồng Phóng, chính là từng đợt buồn nôn.
"Phu nhân, không sao, vi phu đưa nàng về." Hồng Phóng cố nén cơn giận trong lòng, dùng áo ngoài ôm Gia Cát Nhu, bước ra trắc điện.
"Phụ thân, nương thân nàng..."
Ngoài cửa cung, Hồng Minh Nguyệt và Hồng Ngọc Oánh hai người nghe tin cũng chạy tới.
Sắc mặt hai người không tốt lắm, nghĩ đến lúc Hồng thế tử về phủ, đã mang theo không ít tin đồn.
Các nàng đến đây, cũng là muốn hỏi về chuyện hưu thư, nhưng vừa nhìn thấy Gia Cát Nhu khóc đến hai mắt đỏ bừng, được bọc trong áo ngoài của phụ thân, hai nữ vội vàng chạy đến đỡ.
"Nương thân, người sao vậy?"
Qua lớp áo ngoài hơi buông lỏng, Hồng Minh Nguyệt hai người thấy trên người nương có dấu vết xấu hổ, hai người trợn mắt há hốc mồm, nhìn lại Hồng Phóng, tuy hắn không nói gì, nhưng vẻ u ám dưới đáy mắt khiến người gần như ngạt thở.
"Lão gia..." Gia Cát Nhu khẽ gọi, nhưng Hồng Phóng lại như không nghe thấy, trực tiếp lên xe ngựa, bỏ ba mẹ con lại tại chỗ.
Gia Cát Nhu không nhịn được, bật khóc nức nở.
Hồng Ngọc Oánh vẫn còn ngơ ngác, sắc mặt Hồng Minh Nguyệt, lại là âm trầm đáng sợ.
Nàng từ nhỏ thông minh, những chuyện liên tiếp xảy ra hôm nay, rõ ràng không phải trùng hợp, mà là có người tỉ mỉ sắp đặt.
Diệp Hoàng Ngọc được phong tướng quân, nương thân cùng phụ thân liên tiếp chịu nhục.
Vốn là cha mẹ rất mực ân ái, vì chuyện này, trong lòng đều đã sinh hiềm khích, mà tất cả những điều này, đều là do hai mẹ con ti tiện kia gây ra.
Các ngón tay Hồng Minh Nguyệt đâm sâu vào lòng bàn tay, mắt bùng lên ngọn lửa giận hừng hực.
Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Ngọc, tại sao trước đây các ngươi không trực tiếp chết đi.
Những đau khổ các ngươi trút lên ta và người nhà ta ngày hôm nay, ta Hồng Minh Nguyệt, luôn có một ngày, sẽ bắt các ngươi trả lại gấp bội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận