Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 175: Người vì cái gì (length: 7941)

Chương 175: Người vì cái gì
Trong lúc xoa bóp đồ vật bên trong, Diệp Lăng Nguyệt thừa dịp cơ hội, nhìn kỹ vị Hoàng hậu Đại Hạ quốc này.
Liễu Vân Tú tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo không thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lông mày thanh tú, so với Lạc quý phi quyến rũ xinh đẹp, Liễu Hoàng hậu nhìn qua càng đoan trang hào phóng.
Nghe nghĩa mẫu Lam phu nhân nói, Liễu Vân Tú thời trẻ cũng thật sự là một tài nữ.
Cha nàng là đương triều thái phó, văn học uyên bác, Liễu Hoàng hậu bản thân cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất kính trọng Hạ đế, chỉ vì bệnh tình của Lục hoàng tử, Liễu Hoàng hậu phải chăm sóc lâu dài, hiện tại hai má đã hóp sâu, da dẻ vàng như nến, nhìn già hơn tuổi thật cả mười tuổi.
Một lúc sau, Liễu Hoàng hậu nhìn đến Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
Dù Diệp Lăng Nguyệt cứu nàng, nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt xuất cung, tiết lộ tình trạng xấu đi của Lục hoàng tử ra ngoài, Lục hoàng tử chắc chắn bị Hạ đế xử tử.
Thiếu nữ trước mắt này không thể giữ lại, sát cơ trong mắt Liễu Vân Tú chợt lóe lên, bị Diệp Lăng Nguyệt nhanh nhạy bắt được.
"Hoàng hậu nương nương, ta là nhị nữ nhi của Lam phu nhân, Diệp Lăng Nguyệt." Diệp Lăng Nguyệt vội vàng nói thân phận.
"Ngươi là nhị nữ nhi của tỷ tỷ Diệp Huyên?" Liễu Hoàng hậu nghe đến tên thật của Lam phu nhân thì thần sắc dịu đi."Ta đã nhiều năm không gặp nương ngươi, nàng có khỏe không?"
"Nương thân thể rất tốt, sau khi phụ thân hồi kinh, nàng vẫn luôn muốn vào cung gặp người, chỉ là không có cơ hội. Lần trước tiệc trung nguyên cung, nương còn muốn đến thăm người, nhưng bị Lạc quý phi cự tuyệt." Diệp Lăng Nguyệt nhìn Liễu Hoàng hậu, thở dài, nếu Lam phu nhân thấy bạn tốt của mình thế này, nhất định sẽ buồn bã mất một lúc.
"Lạc quý phi?" Liễu Hoàng hậu nghe xong thì hơi ngạc nhiên.
"Mấy năm nay Hoàng hậu chắc là không để ý đến việc hậu cung rồi, Lạc quý phi hiện giờ cả sự phô trương lẫn quyền thế, đều tự cho mình là Hoàng hậu. Ngay cả nhiều nữ tử được Hạ đế tin dùng trong cung, Lạc quý phi cũng dùng danh nghĩa Hoàng hậu xử lý." Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt làm sắc mặt Liễu Hoàng hậu đại biến.
Nàng nhìn các cung nữ bên cạnh và Xích Diễm.
Các cung nữ và thị vệ đều cúi đầu, không nói lời nào.
"Xích Diễm, lời nhị tiểu thư Lam nói là thật sao?" Mặt Liễu Vân Tú lộ vẻ giận dữ.
Trước khi Lục hoàng tử thành ra thế này, Liễu Hoàng hậu quản lý hậu cung đâu ra đấy, Hạ đế hưởng phúc, giữa các tần phi cũng chưa từng có chuyện bất hòa.
Sau khi Lục hoàng tử bị bệnh, Lạc quý phi ân cần đến thăm, còn nói muốn thay Hoàng hậu chia sẻ nỗi lo.
Lúc ấy Liễu Hoàng hậu cũng thật sự không màng đến chuyện hậu cung, bèn nói, về sau việc hậu cung, nếu nàng không rảnh thì để Lạc quý phi quyết định.
"Hoàng hậu, chuyện này thuộc hạ đã muốn nói từ lâu, hiện tại Lạc quý phi ỷ vào thánh thượng sủng ái, con của Lạc quý phi lại làm thái tử, một đảng độc đại. Người duy nhất có thể áp chế Lạc quý phi là thái hậu, nhưng thái hậu nể tình thái tử nên vẫn luôn làm ngơ trước hành vi của Lạc quý phi." Xích Diễm thời trẻ được Liễu thái phó đề bạt, rất trung thành với Liễu Hoàng hậu.
Diệp Lăng Nguyệt đã nói ra những lời hắn không dám nói, Xích Diễm cũng âm thầm cảm kích.
"Chỉ trách bản cung những năm nay sống ngơ ngác, Lục hoàng tử lại thành ra thế này, ta làm Hoàng hậu, chỉ sợ đã hữu danh vô thực." Liễu Hoàng hậu cười khổ, nếu không phải Hạ đế nể tình phụ thân là Liễu lão thái phó, chỉ sợ đã phế truất nàng từ lâu, nhưng hôm nay lão thái phó thân thể càng ngày càng suy yếu, chỉ sợ ngày ông qua đời chính là ngày nàng cùng hoàng nhi bị đày vào lãnh cung.
"Hoàng hậu, người đừng nản lòng, Lạc quý phi đắc thế, nói đi nói lại cũng là do thái tử. Ta nghe nói Lục hoàng tử từ nhỏ đã thiên tư thông minh, hơn hẳn Tứ hoàng tử, nếu Lục hoàng tử có thể hồi phục, thái hậu lại yêu mến Lục hoàng tử, sao Hoàng hậu phải lo không đấu lại Lạc quý phi?" Diệp Lăng Nguyệt nhắc nhở Liễu Hoàng hậu.
Diệp Lăng Nguyệt vốn không có thù oán gì với Lạc quý phi, nhưng tối nay Lạc quý phi lại bày kế hãm hại nàng, sau lưng lại cấu kết với Hồng phủ.
Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn, thì kẻ thù của kẻ thù, tất cả đều phải tiêu diệt, đó là tín điều của Diệp Lăng Nguyệt.
Nhắc đến Lục hoàng tử, mắt Liễu Hoàng hậu thêm chút từ ái, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.
"Lăng Nguyệt, nương ngươi cùng ta là bạn tốt nhiều năm, ta nói thật cho ngươi biết, tối nay, nếu là người khác xâm nhập Triêu Hoa cung, chỉ có đường c·h·ế·t. Kỳ Nhi gần đây càng ngày càng nặng, nó đã làm bị thương không ít cung nữ và thị vệ. Những chuyện này, thái hậu cũng lờ mờ biết. Thánh thượng thì tạm thời không biết, thánh thượng chính trực, nếu biết Kỳ Nhi thành ra thế này, nhất định sẽ xử tử nó. Như vậy Kỳ Nhi, làm sao so được với thái tử." Liễu Hoàng hậu nói, mắt ngấn lệ.
Hạ Hầu Kỳ, từng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Liễu Hoàng hậu, nhưng hôm nay lại thành nỗi đau vĩnh viễn của nàng.
Liễu lão thái phó cũng khuyên nàng nhiều lần, bảo nàng bỏ qua Hạ Hầu Kỳ, nhân lúc còn trẻ, tái sinh với hoàng thượng một đứa con, củng cố địa vị, nhưng Liễu Vân Tú vẫn không thể nào bỏ Lục hoàng tử được.
"Rốt cuộc Lục hoàng tử mắc bệnh gì?" Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết Lục hoàng tử bị bệnh, nhưng không biết rõ là bệnh gì.
Đây cũng là lý do vì sao nàng không dám tùy tiện đáp ứng Lam phu nhân chữa bệnh cho Lục hoàng tử.
Vốn Diệp Lăng Nguyệt không muốn nhúng tay vào vũng nước đục của hậu cung, nhưng nếu người ta đã lấn tới đầu, nàng sao lại từ bỏ ý định.
Huống chi, Diệp Lăng Nguyệt rất hứng thú với bản lĩnh dùng tinh thần lực công kích của Lục hoàng tử.
"Bản cung cũng không biết nói sao, hoàng nhi mắc bệnh gì. Các y sư trong nước và phương sĩ trong thành đều đến khám rồi, các loại linh đan diệu dược cũng đã uống không ít, nhưng đều không tìm ra nguyên do. Những năm nay, bệnh của hoàng nhi chỉ ngày càng tệ đi, ban đầu nó còn nhận ra bản cung, nhưng một hai tháng nay thì đến bản cung nó cũng không nhận ra." Liễu Hoàng hậu không khỏi đỏ mắt, quay sang lau nước mắt.
"Hoàng hậu đừng lo lắng, ta khi ở dân gian cũng học được một ít thuật kỳ hoàng, hay là ta xem bệnh cho Lục hoàng tử?" Diệp Lăng Nguyệt hỏi.
"Không được, hài tử đó gần đây rất nóng nảy, đến chính nó còn không khống chế nổi, hôm nay ta chỉ mang ít đồ ăn đến, nó đã tấn công bản cung. Huống chi ngươi lại là người lạ." Liễu Hoàng hậu lắc đầu.
"Không sao, ta có cách đến gần Lục hoàng tử. Bất quá, trước khi chẩn bệnh, ta vẫn muốn đi xem quanh trắc điện Lục hoàng tử ở. Còn nữa, phiền Hoàng hậu nương nương sao chép lại thực đơn hàng ngày của Lục hoàng tử, ta cần xem xét cẩn thận."
Bằng trực giác, Diệp Lăng Nguyệt khẳng định, việc Lục hoàng tử thành ra thế này, chắc chắn không chỉ là vì bệnh tật.
Chắc chắn có ẩn tình khác.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận