Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 119: Phượng phủ hạ lễ (length: 8120)

Từ khi Diệp Lăng Nguyệt được Lam thái thú nhận làm con gái nuôi, quan hệ giữa phủ thái thú và Diệp phủ trở nên mật thiết hơn, Diệp Hoàng Ngọc và phu nhân thái thú cũng mới quen đã thân, chẳng mấy ngày, hai người đã thân thiết như chị em, trở thành bạn tâm giao.
Chưa kể, Lam Thải Nhi thường xuyên mời Diệp Lăng Nguyệt đến phủ thái thú ở mấy ngày.
Lam Thải Nhi xuất thân từ gia đình võ tướng, nàng luyện võ từ sớm, nội tình võ học cũng vững chắc hơn Diệp Lăng Nguyệt nhiều, nàng thỉnh thoảng cũng chỉ điểm cho Diệp Lăng Nguyệt vài chiêu thức.
Hôm nay, hai người đang luận bàn công phu tại phòng luyện công của phủ thái thú.
Sau một hồi so tài, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi so chiêu với Diệp Lăng Nguyệt, Lam Thải Nhi phát hiện Diệp Lăng Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, cộng thêm công kích tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt, phòng ngự bình thường đúng là không ổn, liền nhắc nhở vài câu.
"Hai vị tiểu thư, Phượng phủ đưa một ít lễ vật tới, thái thú đại nhân cho mời hai vị tiểu thư đến tiền thính." Quản gia phủ thái thú vội vã đến phòng luyện công.
Từ khi Diệp Lăng Nguyệt trở thành con gái nuôi của Lam thái thú, trên dưới phủ thái thú đều biết lão gia có thêm một nghĩa nữ, nên ai nấy đều rất tôn kính Diệp Lăng Nguyệt.
Trong tiền thính, Lam thái thú cũng đang khó hiểu, người của Phượng phủ đến làm gì, tính ra, phủ thái thú và Phượng phủ cũng không có giao tình gì nhiều.
Nhìn thiệp báo, là nói chúc mừng Lam thái thú đột phá cảnh giới luân hồi, lại có thêm một nghĩa nữ thông minh lanh lợi, lễ vật đưa đến bao gồm một con dao ngọc bích hình cá mập cấp huyền giai, bốn cây thông bông tuyết, mười cây sâm núi hoang dã, còn có ba mươi tấm lụa Bắc Thanh vân thượng hạng và một ít trang sức châu trâm cao cấp.
Lễ vật này quả thật quá mức quý giá.
Lam thái thú đang định từ chối thì thấy Lam Thải Nhi và Diệp Lăng Nguyệt bước vào.
"Hoa, đây không phải lụa Bắc Thanh tấc vải tấc vàng sao, ta đã muốn loại vải này từ lâu. Phượng vương quả không hổ là người giàu có nhất Bắc Thanh, ra tay thật hào phóng." Lam Thải Nhi vừa nhìn thấy những tấm lụa kia thì mắt sáng lên.
"Ngoan con gái, vô công bất thụ lộc, những lễ vật này chúng ta không thể nhận." Lam thái thú lắc đầu ngay.
"Có thể nhận, đương nhiên có thể nhận, hơn nữa, những lễ vật này đâu phải chỉ dành cho phủ thái thú của chúng ta, chẳng qua là chúng ta được thơm lây Lăng Nguyệt thôi, nàng chính là 'ân nhân cứu mạng' của Phượng vương mà." Lam Thải Nhi nháy mắt với cha mình mấy cái, rồi lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cách ái muội.
Diệp Lăng Nguyệt bị lời nói của Lam Thải Nhi làm cho rất xấu hổ.
"Nói đến, Phượng vương sắp rời khỏi Ly thành rồi. Lăng Nguyệt, hay là ngươi đến Phượng phủ tiễn hắn một đoạn đường?" Lam Thải Nhi giật dây ở một bên.
Tuy Diệp Lăng Nguyệt bị ánh mắt của Lam Thải Nhi làm cho toàn thân run rẩy, nhưng nghĩ đến tình hình của Phượng Sân tại Vân Mộng Chiểu, cũng có chút lo lắng.
Nàng tuy nói không có ý gì khác với Phượng Sân, nhưng hắn đối với mình đích thực rất trượng nghĩa, lần này lại đưa nhiều lễ vật đến phủ thái thú như vậy, có qua có lại, nàng cũng nên đáp lễ Phượng Sân.
Chứng hàn trong người Phượng Sân rất cổ quái, nàng dốc toàn lực cũng không thể chữa khỏi cho hắn, nhưng có lẽ nàng có thể tìm cách làm dịu bệnh tình cho hắn.
Diệp Lăng Nguyệt trầm tư, nghĩ đến điều gì đó, lập tức cáo từ hai cha con nhà họ Lam, đi trước đến hội phương sĩ trong thành.
Đợi đến khi Diệp Lăng Nguyệt vừa đi, Lam thái thú đã cho con gái mình một cái bạt tai.
"Cái nha đầu quỷ sứ, Lăng Nguyệt mới bao lớn, sao con có thể tùy tiện đùa cợt chuyện của con bé và Phượng vương như vậy." Lam thái thú cũng là người từng trải, sao nghe không ra ẩn ý trong lời nói của con gái.
"Con nói thật mà, cha không thấy được Phượng vương đối với Lăng Nguyệt khác biệt à. Phượng vương tuy nói thân thể hơi kém một chút, nhưng quyền thế ngập trời, nếu hắn có thể giúp Lăng Nguyệt, con đường báo thù của hai mẹ con họ sẽ thuận lợi hơn nhiều." Lam Thải Nhi không phục, nàng cũng là vì tốt cho Lăng Nguyệt.
Người mù cũng có thể cảm nhận được, Phượng vương thích Lăng Nguyệt.
Nếu không thích, sao lại cứ hễ chút là đỏ mặt, rồi lại một ngàn lượng hoàng kim, lại thêm một đống lễ vật.
"Nhưng Phượng vương dù sao cũng là người của Bắc Thanh quốc, tình hình Bắc Thanh, con một nha đầu bé nhỏ biết cái gì. Nhắc đến cũng thấy tiếc, ai mà ngờ được, năm xưa Phượng Lan Thương được xưng là Chiến thần số một Bắc Thanh lại sinh ra một đứa con trai ốm yếu bệnh tật." Lam thái thú nhớ lại tình hình năm xưa khi giao đấu với tiền vương Phượng trên chiến trường mà cảm khái.
Lam Thải Nhi nghe mà ngẩn người, đây là lần đầu tiên nàng nghe cha mình dùng giọng điệu sùng bái như vậy để đánh giá một đối thủ.
"Phụ thân, theo cha nói thì Phượng Lan Thương lợi hại lắm à? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cha?" Trong lòng Lam Thải Nhi, cha nàng chính là vị tướng quân vô địch trên chiến trường, nghe cha mình sùng bái tướng lĩnh của đế quốc như vậy, nàng không khỏi có chút không phục.
"Sao ta có thể sánh được với Phượng nguyên soái, ngay cả Võ hầu của Đại Hạ ta còn khen ngợi Phượng soái không ngớt. Con không biết đâu, hiện giờ hơn nửa lãnh thổ Bắc Thanh đều là do Phượng Lan Thương đánh xuống. Nói đến thì, nếu không phải Phượng Lan Thương năm xưa gặp phải người lạ mặt tập kích, hai vợ chồng đều hy sinh vì nước thì, ai sẽ là hoàng đế Bắc Thanh bây giờ, vẫn còn chưa chắc." Đến đây, Lam thái thú chợt im bặt.
Bắc Thanh là cường quốc, thân là tướng lĩnh nước khác, nếu lén bàn luận chính sự nước khác, nếu bị người hữu tâm nghe được, bẩm báo triều đình thì đó cũng là trọng tội.
Lam Thải Nhi nghe vậy, cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, nàng lúc này mới hiểu được, vì sao cha không vui, không muốn Lăng Nguyệt đi lại quá thân với Phượng vương.
"Thải Nhi, chuyện này con cũng nên kìm chế lại, hôm qua ta đã nhận được mật thư của Võ hầu đại nhân, có lẽ không lâu nữa, cả nhà chúng ta sẽ phải trở về Hạ đô." Lam Ứng Võ trầm ngâm.
Việc hắn đột phá đến cảnh giới luân hồi đã không thể giấu diếm được, Hạ đế đã biết chuyện.
Cao thủ cảnh giới luân hồi, triều đình nhất định sẽ trọng dụng, Lam Ứng Võ lúc nhận được tin này, vừa mừng vừa lo.
Mừng là, cuối cùng hắn cũng có thể hả hê, trở về kinh đô.
Lo là, hắn vừa mới thích nghi với cuộc sống ở Ly thành, Ly thành tuy là hẻo lánh nhưng phong tục dân dã thuần phác, các thế lực lại đối lập nhau cân bằng, là nơi tốt để mang theo vợ con đến hưởng cuộc sống an nhàn.
Nếu hắn trở về Hạ đô, chẳng khác nào quay lại trung tâm tranh giành quyền lực của Đại Hạ, phủ Lam lại sắp lâm vào cảnh máu tanh gió tanh.
"Trở về Hạ đô ư? Cha ơi, vậy Lăng Nguyệt thì sao, con không nỡ xa nàng." Lam Thải Nhi nghe xong thì có chút không muốn.
Trong Hạ đô, những quý tộc kia từng người nghênh ngang tự đắc, như cái An Mẫn Hà kia, còn có đám tiểu thư thiếu gia của tứ đại quý tộc thế gia, ai nấy cũng đều mặt mày đáng ghét vô cùng.
So ra thì, nàng còn thích ở lại Ly thành với Lăng Nguyệt hơn, gây dựng Túy Tiên Cư cho tốt.
"Chuyện này ta cũng dự định sẽ thương lượng kỹ với mẫu thân con và dì Diệp của con, Lăng Nguyệt cũng sắp mười bốn tuổi rồi, hơn nữa con bé lại là một phương sĩ. So ra, Hạ đô dù là về võ học hay phương diện phương sĩ đều phù hợp để nó tu luyện hơn." Lam thái thú nói bóng gió, chính là muốn mang Diệp Lăng Nguyệt cùng nhau trở về Hạ đô.
Diệp Lăng Nguyệt muốn thay cho bản thân và mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc tranh lại một hơi thì tất yếu phải trở về Hạ đô.
Nhưng hiện giờ cánh chim của nàng còn yếu, dựa vào một mình sức lực của nàng căn bản không có cách đối kháng với quái vật khổng lồ là Hồng phủ, nhưng nếu với thân phận con gái nuôi thứ hai của Lam phủ, bước lên võ đài lớn Hạ đô, sẽ có lợi rất lớn cho việc tu luyện và báo thù sau này của nàng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận