Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 390: Truyền thừa thừa kế người (length: 7618)

Sau khi biến thân thành Tiểu Chi Yêu, với vẻ ngoài kinh tâm động phách, nó làm lóa mắt A Cốt Đóa cùng toàn bộ linh thú.
"Không ổn!" A Cốt Đóa nhìn thấy Tiểu Chi Yêu sau khi biến thân, trong lòng nảy lên một cảm giác còn kinh hoàng hơn cả khi nhìn thấy Tiểu Ô Nha vừa nãy.
Dù đến giờ vẫn không đoán được Tiểu Chi Yêu là loài thú gì, nhưng A Cốt Đóa khẳng định, nó thậm chí không phải là thần thú bình thường.
Nhanh như chớp giật, Tiểu Chi Yêu đã ở trước mặt tượng tử vi, khí tức ngang ngược của kỳ lân trên người nó, mười viên lôi chấn tử cùng lúc nổ tung.
Oanh một tiếng, không hề do dự, nó đối đầu trực diện với cự tượng.
Cự tượng thân thể nặng gần nghìn cân, lại bị lực lượng ngang ngược này đâm đến tứ chi rời khỏi mặt đất, giống như bức tường nghiêng đổ, ầm vang đập xuống.
Trong nháy mắt, một cái hố lớn xuất hiện trên mặt đất.
A Cốt Đóa vội vã chạy đến trước tượng tử vi, đề phòng ngăn chặn công kích của Tiểu Chi Yêu.
"Ta, ta nhận thua." A Cốt Đóa gần như là kinh sợ nhìn Tiểu Chi Yêu.
Rốt cuộc nàng đã chọc phải thứ quái vật gì vậy.
Vừa dứt lời, Diệp Lăng Nguyệt đã nhanh nhẹn đáp xuống từ trên thành lầu.
"Ngươi muốn làm gì." Sợ Diệp Lăng Nguyệt lại ra tay với tượng tử vi đã bị thương, A Cốt Đóa cảnh giác nhìn.
"Không cần lo lắng, ta chỉ là giúp nó xem xét thương thế." Diệp Lăng Nguyệt nói xong, bước lên trước kiểm tra tình hình của cự tượng. "Không có gì đáng ngại, chỉ là bị đụng choáng thôi."
Diệp Lăng Nguyệt dùng đỉnh tức nhìn xét tạng phủ của cự tượng, không thể không thừa nhận, tượng tử vi đúng là bá vương trên mặt đất, Tiểu Chi Yêu va chạm như vậy mà chỉ làm nó choáng váng.
Diệp Lăng Nguyệt truyền một phần đỉnh tức vào trong cơ thể tượng tử vi, không lâu sau, con vật to lớn này tỉnh lại.
Nhưng khi tỉnh lại, sắc mặt của tượng tử vi nhìn Tiểu Chi Yêu có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Tiểu Chi Yêu và Tiểu Ô Nha thì lại tỏ vẻ kiêu ngạo, xem thường A Cốt Đóa cùng đám linh thú kia.
A Cốt Đóa ngược lại là người có chơi có chịu, nhận làm thủ hạ của Diệp Lăng Nguyệt.
Theo thỏa thuận trước đó của hai người, từ nay về sau, nàng sẽ là nô bộc của Diệp Lăng Nguyệt.
Còn về những linh thú nàng mang đến, trong thành tạm thời không có chỗ sắp xếp, Diệp Lăng Nguyệt cho A Cốt Đóa bố trí tạm thời cho chúng ở gần Nguyệt Bất Lạc thành, cấm chúng đến gần Nguyệt Bất Lạc thành.
Khi đưa A Cốt Đóa đến phủ Phương Sĩ, Hạ gia nhị vị cùng Kim Ô lão quái chờ người đã ở đó đợi sẵn, ngay cả Lam Thải Nhi cũng ở đó.
"Ngươi cái đồ lừa gạt." A Cốt Đóa không vui, nếu không phải do Lam Thải Nhi, sao nàng lại thành nô bộc của Diệp Lăng Nguyệt.
"Ha ha, ngươi tên A Cốt Đóa đúng không, ta không có lừa đảo đâu, ngươi nhận muội muội ta làm chủ nhân, về sau có nhiều cái lợi đó." Lam Thải Nhi cùng A Cốt Đóa đúng là không đánh không quen, hiện tại A Cốt Đóa đã là người của mình, Lam Thải Nhi cũng không sợ sệt mà bước lên.
"Làm nô bộc có gì hay." A Cốt Đóa ủ rũ.
"A Cốt Đóa, giao kèo của chúng ta chỉ có vậy thôi, ngươi đừng để bụng. Ngươi cũng không phải là nô bộc gì cả, cho dù ngươi thua, ta cũng có thể để ngươi làm thủ thành tướng quân của Nguyệt Bất Lạc thành, trở thành nhân vật có thực quyền thứ hai của Nguyệt Bất Lạc thành. Từ nay về sau, Nguyệt Bất Lạc thành là nhà của ngươi, những người bạn linh thú của ngươi cũng sẽ không bị săn gϊếŧ nữa." Lời của Diệp Lăng Nguyệt làm A Cốt Đóa sững sờ.
Nhà?
Nàng cũng có thể có nhà sao?
"Ngươi nói thật chứ? Ngươi không lừa gạt ta cùng A Hoa, Hống Hống bọn chúng?"
A Cốt Đóa trợn to đôi mắt xinh đẹp, chần chờ.
"Đương nhiên là thật, chúng ta sẽ không ai lừa gạt ngươi, yên tâm đi, từ nay về sau, ngươi cùng Lăng Nguyệt đều là muội muội của ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi, không ai được ức hiếp các ngươi." Lam Thải Nhi hào khí nói.
"Nói khoác, rõ ràng ngươi đánh còn không lại ta." A Cốt Đóa không vui, nhưng đáy mắt đã phủ một tầng vui vẻ.
Rõ ràng là trong lòng nàng không còn bài xích Diệp Lăng Nguyệt và người của Nguyệt Bất Lạc thành nữa.
Mặc dù, những linh thú trong rừng cổ đối với nàng đều rất tốt.
Nhưng cuối cùng chúng không phải là đồng loại.
Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm qua, A Cốt Đóa cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp từ đồng loại.
"Ai ai, ngươi cái đồ nha đầu chết tiệt, sao lại nói vậy chứ. Tức chết ta rồi, ghét ta thực lực kém, ta phải đi tu luyện, có một ngày đánh ngã ngươi." Lam Thải Nhi bị nghẹn đến không nói được, giậm chân đóng cửa đi tu luyện.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người ở đó đều bật cười.
Thấy mọi người đều thân thiết, cảm xúc căng thẳng của A Cốt Đóa cũng dịu đi rất nhiều, trên mặt bất giác cũng nở một chút ý cười.
Sau một hồi hỏi han, Diệp Lăng Nguyệt biết được thân thế của A Cốt Đóa.
A Cốt Đóa là một đứa trẻ bị bỏ rơi, khi còn rất nhỏ nàng đã bị bỏ ở trong rừng cổ.
Do cơ duyên xảo hợp, nàng được một con báo điêu tϊếŧ hoa vừa sinh xong con nhưng chết mang về, nhờ bú sữa báo mà nàng lớn lên.
Về phần vì sao nàng có thể hiểu được ngôn ngữ của bách thú, nàng cũng không rõ nguyên nhân.
Nàng nhớ mang máng là khi còn nhỏ, lúc đi tìm kiếm thức ăn, vô tình xâm nhập vào một hang động ở sâu trong rừng cổ.
A Cốt Đóa không nhớ rõ vị trí cụ thể của cái hang đó nữa.
Nàng chỉ nhớ là trong hang động có một bộ xương khô, sau khi nàng vô tình đụng vào bộ xương đó thì liền ngất đi.
Khi tỉnh dậy sau khi vào hang động đó, nàng có năng lực nghe hiểu ngôn ngữ của bách thú.
Trong đầu nàng còn xuất hiện thêm một số ký ức về công pháp võ học, giống như được khắc sâu trong đầu vậy.
Dựa vào võ học trong trí nhớ và thiên phú ngôn ngữ bách thú, A Cốt Đóa trở thành nữ vương của bách thú trong rừng cổ.
"Nếu ta không đoán sai, cô nương A Cốt Đóa xâm nhập cái hang đó, rất có thể là một di chỉ tông phái thượng cổ. Tinh thông ngôn ngữ bách thú, chắc là môn Bách Thú giáo từng nổi danh ngang Diệu Thủ Không Không môn. Nàng có lẽ đã thừa kế ký ức truyền thừa của Bách Thú giáo." Hạ lão nhị sau khi nghe xong liền phân tích.
Thời thượng cổ, có rất nhiều tông môn giáo phái lớn nhỏ dần biến mất không dấu vết.
Trước đây Bách Thú giáo nổi tiếng nhờ khả năng ngự bách thú, nghe đồn giáo chủ của họ có thể hiểu được ngôn ngữ của hàng trăm loại linh thú.
Một số trưởng lão hoặc chưởng môn trong giáo, trước khi chết sẽ để lại lạc ấn truyền thừa trong động phủ hoặc trên tɦϊ thể, nếu người hữu duyên chạm vào, được lạc ấn truyền thừa thừa nhận, sẽ trở thành người kế thừa truyền thừa.
"Thì ra là vậy, đáng tiếc ngươi không nhớ nơi hang động đó, nếu không ta cũng có hứng thú đi xem một chút." Diệp Lăng Nguyệt vẫn rất hứng thú với loại năng lực tinh thông ngôn ngữ bách thú này.
"Nếu ngươi không ngại, sau này chúng ta có cơ hội trở về rừng cổ, ta có thể dẫn ngươi đi tìm thử." A Cốt Đóa dứt khoát hứa.
"Sau này có cơ hội, ta sẽ đến rừng cổ tìm thử. Nhưng trước mắt, ta còn có một chuyện khác cần ngươi giúp, ta muốn biết, loạn thú ở bình nguyên Tây Hạ, có cách nào dẹp yên không?" Đây mới là nguyên nhân thực sự Diệp Lăng Nguyệt tìm A Cốt Đóa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận