Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 51: Tiểu Đế Sân "Nhà" (length: 7852)

Mộc Sảng tiễn mấy tên đệ tử nội môn đi, cầm đôi vòng tai bạch ngọc khảm linh thạch, mặt mày rạng rỡ đi tới.
Nào ngờ túi linh thạch trên tay, "sưu" một tiếng đã bị Diệp Lăng Nguyệt cướp mất.
"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy?"
"Theo quy củ, nhiệm vụ luyện khí đặc biệt, Dã Luyện đường thu một phần ba tiền công, còn lại hai phần ba thuộc về luyện khí sư. Vòng tai thuộc về ngươi, linh thạch thuộc về ta. Hôm nay ta luyện hai mươi mốt khối khoáng thạch, ngày mai ta sẽ trừ đi một khối trong nhiệm vụ. Thêm nữa, khối đá ngũ linh kia không cần luyện lại hai lần, ngươi chỉ việc bắt đầu điêu khắc là được."
Diệp Lăng Nguyệt không nói nhiều, lấy ra mười mấy viên linh thạch đưa cho Dã Luyện đường, phần còn lại đều nhét vào túi càn khôn tử kim của mình, phủi mông một cái rồi đi.
"Ngươi đúng là một nữ nhân giỏi tính toán." Mộc Sảng bực bội nói.
Cái con người Diệp Lăng Nguyệt này, nên gọi là Diệp keo kiệt, Diệp lười biếng mới đúng, mỗi lần tan làm đều là nàng chạy đầu tiên, mỗi tháng phát linh thạch, nàng lại cũng chạy nhanh nhất.
Nàng cũng biết, giờ này Diệp Lăng Nguyệt trở về, chắc chắn là về nhà chờ Tiểu Đế Sân thôi.
Cũng không biết gân nào của nữ nhân này bị sai, từ bỏ Phượng gia chủ ưu tú như vậy lại không muốn, thế mà lại chọn một thằng nhãi ranh giống cái giá đỗ.
Tình cảm của hai người bọn họ cũng thật là kỳ quái, giống tỷ đệ mà lại không giống tỷ đệ.
Mộc Sảng nghĩ đến Tiểu Đế Sân, bất giác lại nhớ đến ca ca Mộc Võ, sắc mặt không khỏi có vài phần ảm đạm.
Nàng nhìn lại năm khối linh thạch trong tay.
Cũng khó trách Hùng quản sự làm ngơ với Diệp Lăng Nguyệt, không thể không nói, khả năng chiết tách vật liệu của nữ nhân này đích thực là nhất lưu.
Thật không hiểu, vì sao chỉ là bạch hỏa mà hiệu quả luyện chế vật liệu lại tốt hơn các loại lửa khác.
"Thôi vậy, dù sao ta cũng phải lo cái vòng tai."
Nhìn đôi vòng tai mẫu đơn tinh xảo trong tay, lòng Mộc Sảng ngọt ngào, nàng quyết định thức đêm làm việc, mau chóng chế tạo gấp gáp ra đôi vòng tai ngũ linh kia cho Mã Chiêu.
Lại nói Diệp Lăng Nguyệt vì chuyện của Mã Chiêu mà chậm trễ chút thời gian, về đến nhà đã là xế chiều tối, tính tính thời gian, khoảng nửa canh giờ nữa Tiểu Đế Sân sẽ trở về.
Nàng thay bộ quần áo tạp dịch, vào Hồng Mông Thiên, hái chút linh sơ linh quả cho bữa tối, chờ Tiểu Đế Sân về.
Trong Cô Nguyệt hải, ánh chiều ráng đỏ ngập trời, nhờ có hộ tông đại trận nên chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở Cô Nguyệt hải nhỏ hơn bên ngoài rất nhiều, một năm chia hai mùa xuân thu, không có cái nóng hè oi bức, cũng chẳng có cái lạnh đông rét căm, chỉ là buổi tối tương đối sẽ hơi lạnh chút.
Nhưng lúc này, ở vùng ngoại vi Cô Nguyệt hải, trên một mặt biển rộng lớn bao la, lại đang là cảnh đông giá rét tuyết lớn ngập trời.
Tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, đã rơi hơn nửa tháng rồi.
Tại vùng biển sóng yên biển lặng tiếp giáp với đất liền, tuyết đọng đã hình thành một lớp băng dày, năm năm chất đống lên, hình thành một mảnh bạch ngai tuyết nguyên rộng hơn mười dặm.
Tuyết nguyên vô biên vô tận, phóng tầm mắt ra chỉ thấy toàn màu trắng xóa.
Lúc này, trong sâu thẳm băng nguyên, có hai gò tuyết lớn nhỏ khác nhau.
Bên trong một gò tuyết, có một đôi mắt hé mở.
Tuyết đọng trên gò tuyết đã dày cộm, người ở trong không dám dùng nguyên lực giữ ấm, trên quần áo đã kết một lớp vụn băng nhỏ.
Hai gò tuyết này, đã ở đây cả ngày rồi.
"Ta nói Lục sư đệ à, đợi cả ngày rồi, bóng dáng con chồn ảnh hỏa cũng không thấy đâu, hay là chúng ta về trước đi."
Gò tuyết lớn hơn hơi rung lên, rung rung rũ một ít vụn tuyết rơi xuống.
Dưới gò tuyết lớn hơn kia, là một nam tử trẻ tuổi trông tầm hơn hai mươi tuổi, mũi tròn tròn mặt bánh bao, trông rất là non trẻ, cùng lắm thì cũng chỉ ngang tuổi Mã Chiêu cái tên người băng kia thôi.
Nhưng hễ ai là đệ tử Cô Nguyệt hải đều biết, ở Cô Nguyệt hải không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài.
Nam tử mặt bánh bao thấy gò tuyết bên cạnh mình đã nửa ngày không có động tĩnh gì, có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng lục sư đệ của mình bị đông cứng rồi.
Vội vàng cuống cuồng tay chân định giải cứu lục sư đệ.
Ai ngờ vừa đào mới phát hiện trong gò tuyết hoàn toàn không có ai, lúc này hắn mới hoảng hồn, tìm khắp nơi một phen, phát hiện không xa chỗ gốc cây khô có một mùi thơm bay tới.
So với cái lạnh thấu xương bên ngoài, hà hơi ra là nước mũi sẽ biến thành vụn băng trong chớp mắt, thì bên trong hốc cây lại ấm áp.
Một tiểu nam hài mặc luyện công bào vân cẩm lam nhạt đang ngồi trên tấm da thú, ăn củ khoai lang nướng thơm ngào ngạt.
Tiểu nam hài có đôi mắt phượng đẹp tuyệt trần, trong mắt mờ mịt một lớp sương khói nhàn nhạt, môi màu anh đào nhạt, ngũ quan không tìm thấy một tì vết nào, ngược lại còn tinh xảo hơn cả tranh tết búp bê chui ra từ tranh.
Trông nó tầm sáu bảy tuổi, nhưng vóc dáng lại cao hơn so với những người cùng tuổi một chút, mái tóc đen dài rậm được tùy ý búi ra sau bằng một trâm cài tóc xương thú, cho dù là đang ăn khoai lang món ăn tầm thường như thế, thì động tác của tiểu nam hài vẫn vô cùng tao nhã.
Nam hài này, chính là Tiểu Đế Sân bái nhập môn hạ chưởng giáo Vô Nhai.
Trong một hai năm nay, Tiểu Đế Sân nhờ năm mươi năm tu vi mà Vô Nhai chưởng giáo để lại, vốn hắn đã là nghịch thiên ngũ linh niết bàn thể, thêm nữa Diệp Lăng Nguyệt thỉnh thoảng đưa cho một vài loại đan dược điều trị thân thể, nên không chỉ tu vi của Tiểu Đế Sân tăng mạnh, ngay cả chiều cao cũng phát triển nhanh hơn so với người cùng tuổi, trông giống như một con cọp con.
Mà so với sự yếu nhược của Phượng Sân, sự ngang ngược của Vu Trọng thì Tiểu Đế Sân lại giống như sự kết hợp của cả hai người, chỉ cần nhìn thái độ của mấy vị sư huynh sư tỷ đối với nó là có thể thấy.
"Ngươi ngươi ngươi! Lục sư đệ, sao ngươi lại trốn tới đây? Lúc trước không phải ngươi nói muốn cùng ta ở ngoài giám thị chồn ảnh hỏa sao, không nghĩ đến là ai kéo ta đến cái nơi quỷ quái bị đông lạnh thế này chứ."
Nam tử trẻ tuổi giậm chân, lại rung hết vụn băng trên quần áo, không kịp chờ đợi nướng khoai lang trong đống lửa, đúng là chết rét hắn mất rồi.
Đều tại lục sư đệ ranh mãnh này, không có chuyện gì lại nói muốn ra ngoài săn chồn để làm áo choàng lông chồn cho hắn.
"Tứ sư huynh, ta nói là muốn giám thị chồn ảnh hỏa, nhưng không hề bảo ngươi phải đóng vai người tuyết ngồi xổm một ngày ở nơi này." Tiểu Đế Sân buồn cười, vừa nãy tứ sư huynh vừa bảo đóng vai người tuyết, là hắn đã quyết đoán chuồn đi rồi, dù sao thì một người giám thị hay hai người giám thị cũng như nhau thôi.
Cùng đi với hắn là tiểu đệ tứ sư huynh mới đến, cũng là người hợp ý với hắn nhất trong tất cả các sư huynh sư tỷ.
Vị tứ sư huynh này, là một kẻ võ si, kiến thức võ học cơ bản của Tiểu Đế Sân đều do hắn truyền thụ, ngày thường mà có gặp chuyện cướp bóc gì đó, chỉ cần Tiểu Đế Sân cất lời là vị tứ sư huynh này sẽ xông lên trước.
Nhìn sắc trời ngoài hốc cây, phỏng đoán cũng sắp đến hoàng hôn, Tẩy phục nhi chắc đã về nhà rồi.
Hắn đã quen gọi cái tiểu viện mà mình với Tẩy phục nhi ở là "nhà".
Nghe các sư huynh sư tỷ khác nói, nhà là nơi có cha mẹ.
Nhưng đối với Tiểu Đế Sân mà nói, "nhà" là nơi có Tẩy phục nhi, đơn giản là vậy, bởi vì từ lúc hắn khai mở linh trí, trong ký ức của hắn hết thảy đều là liên quan đến Tẩy phục nhi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận