Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 896: Ai mới là thứ nhất người (length: 7783)

Thành thân đi.
Mấy chữ này rơi vào tai Diệp Lăng Nguyệt, khiến động tác tay nàng lập tức dừng lại, làm loạn cả tâm trí nàng.
"Không muốn ư? Hay là ngươi muốn giống Lam đại tiểu thư, vài năm nữa mới thành thân? Vậy cũng được, ta có thể cùng ngươi đi khắp đại lục."
Phượng Sân lo lắng nhìn nàng.
Diệp Lăng Nguyệt năm nay mới mười lăm tuổi, tuổi này so với nữ tử bình thường ở Thanh Châu đại lục đã là tuổi kết hôn sinh con.
Nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt là võ giả, còn là một phương sĩ xuất sắc, lại khác.
Những người đột phá cảnh giới luân hồi và đạt cấp bậc phương tôn, tuổi thọ thường cao hơn người thường, họ có xu hướng đi khắp đại lục để nâng cao tu vi của mình.
"Sao có thể, chỉ là hơi đột ngột. Ngoài ngươi ra, ta còn có thể gả cho ai?" Diệp Lăng Nguyệt cười, đôi lông mày tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Đúng vậy, trừ người trước mắt, nàng còn có thể gả cho ai.
Mặc dù khi nghe câu nói đó, nàng thoáng thất thần, nàng mơ hồ cảm thấy câu nói này có chút quen tai.
Cứ như rất lâu rất lâu trước đây, đã có người từng nói những lời tương tự bên tai nàng.
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
Trên đời này, người khiến nàng có ý nghĩ kết hôn, chỉ có một, người đó đang ở trước mắt nàng.
Gương mặt nàng ửng hồng chưa tan hết, hàng mi dài khẽ run lên, rắc bột thuốc lên vết thương của Phượng Sân.
Không phải không yêu, mà là luôn cảm thấy, giữa nàng và Phượng Sân còn thiếu cái gì đó.
Rốt cuộc thiếu cái gì?
Vẻ mặt Diệp Lăng Nguyệt hơi biến đổi, không lọt qua mắt Phượng Sân.
Hắn nhìn chăm chú vào Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng có chút chát.
Vì hắn biết, Diệp Lăng Nguyệt có thể gả, không phải chỉ có mình hắn.
Người đàn ông bị nàng chôn sâu trong ký ức, người đàn ông xuất hiện trong vô số cơn ác mộng, giống như một vị đế vương bóng tối, cũng là khác biệt đối với nàng.
Nếu không, nàng không đến mức đến chết, vẫn ôm hận niệm tên người đàn ông đó.
Mà người đàn ông đó, chưa chắc đã vô tình với nàng.
Nếu như... nếu như một ngày nàng nhớ lại tất cả, liệu nàng có trách hắn?
Những ý nghĩ hỗn loạn lập tức ập đến, khiến Phượng Sân lần đầu tiên mất tự tin vào bản thân.
Chính điều này đã thúc đẩy hắn, tùy tiện cầu hôn như vậy.
May là Diệp Lăng Nguyệt đồng ý.
Cho dù sau này nàng sẽ hối hận, hắn vẫn cứ muốn giành lấy một vị trí trong cuộc đời nàng.
Ý nghĩ trong lòng Phượng Sân càng thêm kiên định.
Diệp Lăng Nguyệt đang suy nghĩ, bỗng eo bị siết chặt.
Cả người nàng bị nhấc bổng lên không trung.
Khuôn mặt người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ, hắn bế nàng lên, không nhịn được xoay vài vòng.
"Nguyệt Nhi, nàng thật sự muốn gả cho ta làm vợ sao? Một đời một kiếp, làm vợ của ta?"
"Thật, đương nhiên là thật. Vết thương của ngươi, còn chưa băng bó kỹ, mau thả ta xuống." Diệp Lăng Nguyệt ý thức được thì đã bị nâng cao giữa không trung, Phượng Sân cao hơn nàng rất nhiều, hành động này khiến nàng có cảm giác như mình bị coi là trẻ con.
Nhưng Phượng Sân đang vui sướng tột độ nào quản nhiều như vậy.
"Lăng Nguyệt, chúng ta về đón cha mẹ rồi thành thân. Chúng ta còn muốn sinh một đám con, con gái giống nàng, con trai giống ta. Nàng có thể dạy chúng võ luyện đan dược, ta có thể dạy chúng cách kinh doanh buôn bán." Phượng Sân vui vẻ đến mức nói năng lộn xộn.
Diệp Lăng Nguyệt thấy mà lắc đầu, nghĩ bụng, bình thường thấy một người lanh lợi như vậy, sao lập tức lại trở nên ngốc nghếch thế này.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt giả bộ tức giận mấy lần, hắn mới thả Diệp Lăng Nguyệt xuống, ngoan ngoãn để nàng băng bó vết thương.
"Ngày mai ngươi muốn đi xem lễ? chuyện luyện đúc đệ nhất thiên hạ, nàng thật sự không để bụng sao?"
Khi đang băng bó, nghe Diệp Lăng Nguyệt kể về chuyện của Long Bảo Bảo, Phượng Sân hỏi.
Nếu không vì Long Bảo Bảo, Diệp Lăng Nguyệt lần này cũng rất có hy vọng giành được quán quân luyện đúc đệ nhất thiên hạ.
Đã vậy, nàng chính là một phương sĩ nổi danh thiên hạ.
"Không để bụng, ta chưa từng nghĩ tranh giành vị trí số một với Long Bảo Bảo. Ta tham gia luyện đúc đệ nhất thiên hạ, chỉ là muốn luyện chế ra Cửu Long Ngâm, hoàn thành tâm nguyện của Diệp thái tổ. Có phải ngươi cảm thấy, ta không luyện chế ra Cửu Long Ngâm, nên hẳn rất thất vọng về Cửu Long Ngâm..." Diệp Lăng Nguyệt quấn băng vải xong, lại dùng đỉnh tức kiểm tra thân thể Phượng Sân, may mà đỉnh phiến chỉ làm tổn thương da thịt, không tổn thương đến gân cốt.
"Thanh kiếm kia nếu luyện thành, nhất định là tuyệt thế hảo kiếm, thậm chí có thể vượt qua tồn tại thiên giai. Ngươi mới là người chiến thắng thực sự của luyện đúc đệ nhất thiên hạ, suất đệ tử của thành chủ Tứ Phương thành, vốn cũng là của ngươi." Phượng Sân trầm ngâm.
Vết thương sau lưng hắn, trông như là do hắn dùng thân mình che chắn đỉnh phiến phát nổ thay Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng trên thực tế, cơ thể hắn từng được cường hóa bằng long huyết thái cổ, cường độ nổ như vậy không thể gây ra vết thương lớn như vậy, ít nhất sẽ không để hắn chảy máu không ngừng.
Thứ thật sự khiến Phượng Sân bị thương, kỳ thực là linh khí phát ra từ bên trong chiếc đỉnh của Diệp Lăng Nguyệt, nơi sắp luyện chế xong Cửu Long Ngâm.
Độ mạnh của linh khí khiến thân thể Phượng Sân gặp phải trọng thương chưa từng có.
"Có phải trên thiên giai hay không, luyện xong rồi sẽ biết." Diệp Lăng Nguyệt cười, tay nàng bỗng nhiên phát ra một luồng hào quang.
Vật phẩm vừa xuất hiện, linh khí dồi dào, khiến căn phòng vốn mờ tối, lập tức sáng rực lên.
Trên tay Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện thêm một thanh kiếm.
Thanh kiếm kia chính là Cửu Long Ngâm mà Phượng Sân cho rằng đã hư hỏng.
"Thanh kiếm này không phải đã hư hỏng sao? Chẳng lẽ lúc đó..." Phượng Sân kinh ngạc, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Lăng Nguyệt, liền hiểu ra.
Cửu Long Ngâm không hề bị hư hại trong vụ nổ, mà là do Diệp Lăng Nguyệt giấu đi.
Nhưng nàng làm thế nào được? Cảnh tượng lúc đó hỗn loạn như vậy, mà nàng lại có thể giấu kiếm dưới mắt của mọi người?
Thật ra khi vụ nổ xảy ra, khi đỉnh phát nổ, Diệp Lăng Nguyệt đã phát hiện, thân kiếm đã được rèn xong.
Hơn nữa dựa vào sự nhạy bén của luyện khí sư, Diệp Lăng Nguyệt cũng ý thức được, phẩm giai của thanh kiếm này đã vượt qua trung phẩm thiên giai, thậm chí còn cao hơn.
Nếu thanh kiếm này xuất hiện trước thế nhân, sẽ gây kinh ngạc thế nào.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không muốn tranh giành danh tiếng với Long Bảo Bảo, nàng cũng không muốn làm đệ tử của thành chủ Tứ Phương thành.
Tứ Phương thành tuy là nơi biệt lập với thế giới, nơi này có sự giàu có và linh khí khiến người ngưỡng mộ, nhưng nơi này, chẳng phải cũng là một nhà lao sao?
Đời đời kiếp kiếp, thành chủ Tứ Phương thành đều bị giam cầm trong nơi này.
Cửa yêu tỉnh đi qua, đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, cũng không tốt.
Nàng thậm chí có một loại dự cảm, cửa yêu tỉnh đối với nàng và Phượng Sân mà nói là điều bất tường, khiến nàng chỉ muốn tránh thật xa.
Ôm suy nghĩ đó, Diệp Lăng Nguyệt mới có thể trong nháy mắt vụ nổ, từ bỏ thời cơ trốn vào Hồng Mông Thiên quý giá nhất, mà là chọn cách giấu nhanh thanh Cửu Long Ngâm này vào trong Hồng Mông Thiên.
Chờ đến khi tất cả đều kết thúc, mới lấy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận