Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 123: Bắt tại trận (length: 8104)

Chương 123: Bắt tại trận Lúc mới đầu, Sa Chiến cũng hoài nghi, lần này thu mua là Diệp gia cùng thái thú phủ âm mưu, nhưng hắn quan sát mấy ngày, có sai người nghe ngóng thân phận của vị khách thương nơi khác kia, biết được đối phương đích thật là một người làm mua bán huyền thiết.
Điều này khiến hắn yên lòng, tìm đến tận cửa.
Vị khách thương nơi khác kia sớm đã giao hảo với Diệp Lăng Nguyệt bọn họ, vừa thấy Sa Chiến liền đi thẳng vào vấn đề.
"Vị thiếu gia này, trong tay ngươi thật sự có huyền thiết tám thành thượng đẳng? Nếu có, ta thu hết. Bất quá trước khi thu, ta muốn xem hàng trước."
"Yên tâm, ở Ly thành này, ai mà không biết danh tiếng Sa đại thiếu ta. Ta có khối huyền thiết tám thành đây, ngươi xem thử đi." Sa Chiến nói xong, liền lấy ra một khối huyền thiết, đặt lên bàn.
Hắn không hề để ý, ngay sau lưng hắn ở một vách tường, có một lỗ nhỏ bí mật, Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi đang ở phòng bên cạnh nghe lén.
Thấy rõ khối huyền thiết trên bàn, Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi nhìn kỹ.
Không sai, khối đó chính là mỏ huyền thiết tám thành mà Diệp gia rèn đúc ra.
"Huyền thiết tám thành, không sai, khối này chất lượng, giá trị hai mươi kim, không biết Sa đại thiếu còn có loại nào chất lượng tốt hơn không? Ta có thể trả gấp đôi giá." Vị khách thương hào hiệp nơi khác kia liên tục gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng với mỏ huyền thiết.
Sa đại thiếu nghe vậy, cũng mừng rỡ nhướn mày.
Hắn tính toán trong lòng, hắn đang thiếu một vạn hoàng kim tiền nợ cờ bạc.
Chỉ cần bán năm trăm khối huyền thiết tám thành là có thể trả hết nợ nần, nếu ở giữa bán được thêm mấy khối mỏ huyền thiết chín thành nữa, thì hắn sẽ có một thời gian tiêu dao tự tại mà sống.
Dù sao mỏ huyền thiết của Diệp gia có tới một vạn khối, lại giấu ở chỗ như thế kia, đến lúc đó nếu thật sự ít đi vài trăm khối, phụ thân hắn cũng không hay biết gì, đó là do hắn âm thầm bán đi.
"Có thì có, nhưng không ở đây. Thế này đi, đợi đến sau khi trời tối, ta tới đón ngươi đi lấy khoáng thạch, chuyện này, ngoài ta và ngươi, ta không muốn có người khác biết." Sa đại thiếu hẹn thời gian với vị khách thương hào hiệp nơi khác xong, mới lẳng lặng rời khỏi Duyệt Lai khách sạn.
Buổi tối cùng ngày, khoảng sau một canh giờ kể từ lúc lên đèn, khi phần lớn người Ly thành đều đã ngủ say, Sa Chiến đến tầng dưới của Duyệt Lai khách sạn.
Sa Chiến cũng rất cẩn thận, hắn đầu tiên xác định xung quanh không có ai, lúc này mới bịt mắt vị khách thương hào hiệp, rồi dẫn hắn lên một cỗ xe ngựa, lập tức tiến thẳng ra ngoài thành.
Sa Chiến không hề hay biết, ngay sau khi bọn họ lên xe ngựa, một vật nhỏ tròn vo đã bò lên mui xe.
Xe ngựa đi mãi đến bờ sông Ly.
Tại một chỗ hẻo lánh của sông Ly, Sa Chiến dừng xe ngựa.
Ở một bên bờ sông, nơi cây cỏ dại mọc um tùm, có mấy người chui ra.
"Đại thiếu, ta đã dẫn mấy tên thân tín trong bang đến rồi." Một trong số đó là Tống Quảng Nghĩa.
"Vị khách nhân này, huyền thiết ta đâu?" Vị khách thương hào hiệp bị bịt mắt thắc mắc.
"Đợi chút nữa ngươi sẽ thấy thôi, ngươi cứ ở trên xe chờ một chút." Sa Chiến liếc mắt ra hiệu, mấy tên bang chúng Sơn Hải bang sau lưng Tống Quảng Nghĩa nhảy xuống nước.
Một lát sau, chỉ thấy hai ba tên bang chúng theo dưới nước chui lên, tay mỗi người đều xách theo một cái túi làm bằng vải dầu chống nước.
Sa Chiến nhận lấy một cái túi, xé toạc ra, bên trong ào ào đổ ra hai mươi khối mỏ huyền thiết.
Mấy khối mỏ huyền thiết mà Diệp gia cùng thái thú có đào ba thước đất cũng không tìm ra, thế mà lại ở ngay dưới đáy sông Ly.
Thì ra, từ khi Diệp gia đánh bại Sơn Hải bang và giành được vị trí đầu trong đại hội dã luyện, Sa Cuồng vẫn luôn ôm hận trong lòng.
Lần này, hắn vất vả lắm mới nghe được tin, Diệp gia định vận chuyển nhóm mỏ huyền thiết đầu tiên bằng đường thủy đến doanh địa quân trú, hắn liền nảy ý đồ xấu.
Hắn đầu tiên là thiết kế mua chuộc mấy tên phu thuyền chịu trách nhiệm vận chuyển, rồi vào đêm đó, cho thuyền thủng một lỗ, dùng vải dầu bọc những mỏ huyền thiết đó lại, đánh chìm hết ở các khúc sông Ly có đánh dấu.
Sa Cuồng cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết, một vạn viên mỏ huyền thiết, giấu ở đâu cũng sẽ bị lộ, chỉ có giấu ở sông Ly, mới đúng là không ai hay biết.
Như vậy, Lam thái thú dù muốn điều tra cũng không có bất cứ chứng cứ nào.
Thực tế, nếu không nhờ kế của Diệp Lăng Nguyệt, Diệp gia cùng Lam thái thú có tìm cả đời cũng chưa chắc tìm ra những mỏ huyền thiết này.
"Xuống vớt thêm lên đi." Ngay khi Sa Chiến đang trộm vui mừng, nghĩ tới thời điểm sau này hoa thiên tửu địa thì sự việc xảy ra.
Vút, thứ trước mắt hắn không còn nữa, một khối mỏ huyền thiết trước đó bị hắn cầm trên tay biến mất.
"Chi nha!" Sa Chiến và Tống Quảng Nghĩa kinh hãi, theo ánh nước gợn sóng lăn tăn nhìn lại, họ thấy trên mui xe ngựa có thêm một con vật nhỏ lông trắng muốt.
Con vật nhỏ kia đang làm mặt quỷ khinh bỉ bọn họ.
"Nó là con thú nhỏ mà tên tiểu tiện chủng của Diệp gia nuôi." Tống Quảng Nghĩa trợn mắt, nhận ra Tiểu Chi Yêu.
"Bắt nó lại, nếu không sự tình sẽ bại lộ!" Sa Chiến hoảng sợ, vừa rồi hắn chỉ để ý xem có ai theo dõi không, không ngờ bỗng dưng lại nhảy ra con thú nhỏ này.
Sa Chiến và Tống Quảng Nghĩa hai người cùng lao tới.
Vốn nghĩ rằng hai người, một kẻ luyện thể bát trọng, một cao thủ hậu thiên, bắt một con thú nhỏ chắc dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ đâu, thân thủ của Tiểu Chi Yêu lại tài giỏi như vậy.
Chân nó ngắn nhưng lại đạp một cái, nháy mắt lăn tròn thành một quả cầu tuyết trên không trung, rơi xuống đất, rồi tay trái nhặt lên một hòn đá huyền thiết, tay phải nhặt một hòn nữa, một hòn ném về phía Tống Quảng Nghĩa, một hòn ném về phía Sa Chiến.
Tuy thân hình nhỏ bé, nhưng nó nhanh nhẹn và có độ chính xác cao, Tống Quảng Nghĩa và Sa Chiến bị đánh cho tơi bời, trong nhất thời đừng nói là bắt Tiểu Chi Yêu, ngay cả đến gần nó cũng rất khó.
"Còn đứng ngây đó làm gì, mau bắt con súc sinh này lại cho ta, lão tử muốn nướng nó ăn." Sa Chiến ôm trán, dù hắn có hậu thiên nguyên lực hộ thể, nhưng trán vẫn bị ném cho một cục u to.
Tống Quảng Nghĩa thì còn thê thảm hơn, trán hắn đã bị đập cho máu me đầm đìa, trông rất chật vật.
Đông người hiếp một con thú, xem thường à!
Tiểu Chi Yêu đối mặt với nhiều đối thủ cũng không hề hoảng sợ, bất thình lình phồng má, thổi ra một tiếng huýt gió chói tai rõ ràng.
Từ bụi cỏ bờ sông, một cái bóng như gió vọt ra.
Đại Hoàng hung dữ, thân thể khỏe mạnh, lao vào Tống Quảng Nghĩa, không chút do dự, một phát cắn luôn vào cổ Tống Quảng Nghĩa.
Sa Chiến hoảng sợ, nhìn sang chiếc xe ngựa, phát hiện vị khách thương hào hiệp nơi khác kia cùng xe ngựa đã sớm không thấy bóng dáng đâu, hắn lập tức hiểu ra mình đã bị người khác lừa.
"Đi." Sa Chiến không dám ở lại thêm nữa, cũng mặc kệ Tống Quảng Nghĩa sống chết thế nào, định cùng lũ bang chúng bỏ đi.
"Sa đại thiếu, ngươi định đi đâu vậy? Không phải ngươi nói muốn nướng Tiểu Chi Yêu ăn sao." Một giọng nữ mang theo vài phần trêu chọc yếu ớt từ bên cạnh truyền tới.
Diệp Lăng Nguyệt cùng Lam Thải Nhi bước ra.
Nhìn thấy Lam Thải Nhi cũng có mặt, Sa Chiến đã sợ đến mặt mày trắng bệch, con ngươi hắn đảo một vòng, hai đầu gối như nhũn ra, bình thường một tiếng đã quỳ rạp xuống.
"Lam quận chúa, Diệp tiểu thư, ta sai rồi, ta thú thật, ta sẽ nói hết tất cả, van cầu các ngươi cho ta một con đường sống." Nói xong, Sa Chiến dập đầu như giã tỏi, dập đầu liên tục.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận