Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 22: Đỉnh linh khôi phục (length: 7912)

Như thể đất đai khô cằn đã lâu, bỗng chốc mưa thuận gió hòa, linh lực trong linh thạch hạ cấp bị Càn đỉnh điên cuồng hấp thụ lấy không còn.
Linh thạch sau khi bị hút kiệt linh lực, nhìn chẳng khác gì đá cuội thông thường.
Diệp Lăng Nguyệt liền cầm lên một khối linh thạch khác, bắt chước làm theo.
Mỗi lần Diệp Lăng Nguyệt đổi một khối linh thạch, Càn đỉnh tựa như đứa bé tham ăn, mở cái miệng nhỏ, hút cạn linh lực, hơn nữa tốc độ hút, hoàn toàn không hề chậm lại vì thời gian trôi đi.
Cho đến khi hút sạch toàn bộ linh thạch hạ cấp, đỉnh ấn của Càn đỉnh vẫn không hề có động tĩnh gì, giọng non nớt của đỉnh linh cũng không vang lên nữa.
Quả nhiên vẫn là không đủ linh thạch sao?
Diệp Lăng Nguyệt có chút ủ rũ, dù sao đỉnh linh đã phải tiêu tốn cả một mỏ linh thạch, mới luyện thành Tiểu Đế Sân nhục thân.
Diệp Lăng Nguyệt không hề để ý, lúc nàng hấp thu linh lực trong linh thạch, thời gian đã bất giác đến lúc hoàng hôn.
"Tẩy phục nhi, Tẩy phục nhi, oa về rồi."
Tiểu Đế Sân vừa về đến đã vội vàng hôn lên má Diệp Lăng Nguyệt một cái.
Tiểu gia hỏa sau khi khai mở linh trí thì trở nên lanh lợi hơn trước.
Hắn thích nhất là nhân cơ hội "gặm" Diệp Lăng Nguyệt.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài "gặm" một cái, trở về "gặm" một cái, trước khi ngủ "gặm" một cái, tỉnh dậy lại "gặm" một cái.
Vui "gặm" một cái, không vui cũng "gặm" một cái, tóm lại có đủ mọi lý do để gặm gặm gặm.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt có vẻ rầu rĩ không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đế Sân liền vội vàng nhăn lại.
"Tẩy phục nhi ai chọc ngươi không vui?"
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, nếu có thêm mấy viên đá này thì tốt rồi."
Diệp Lăng Nguyệt nhìn đống linh thạch hạ cấp bị hút cạn linh lực trước mắt, có chút ảm đạm.
Nàng cướp được ở ngoài mấy linh thạch hạ cấp đều đã dùng hết, đỉnh ấn tuy có chuyển biến tốt nhưng đỉnh linh vẫn không có phản ứng.
Lần tới mà có đủ linh thạch thì ít nhất cũng phải một tháng nữa.
"Đá? Tẩy phục nhi thích đá à? Mấy viên đá này xấu xí thế, rõ ràng không đẹp bằng Tẩy phục nhi."
Tiểu Đế Sân nhìn những viên linh thạch hạ cấp xỉn màu, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Tẩy phục nhi lại thích đá sao?
Hắn bỗng nhớ tới, hình như trên người mình cũng có mấy viên đá này, Tiểu Đế Sân vội vàng lấy ra một cái túi nhỏ, cái túi đó vẫn là Tam sư huynh giỏi luyện khí đưa cho khi gặp mặt, gọi là gì túi trữ vật cực phẩm.
Tiểu Đế Sân nghịch ngợm đổ hết đồ trong túi ra.
Trước mắt Diệp Lăng Nguyệt, chợt một mảng hào quang lấp lánh.
Đồ trong túi bị Tiểu Đế Sân ném ra như rác rưởi, bao gồm một chiếc vòng tay linh phẩm thượng thừa, mấy lọ đan dược, một bộ áo bào nhỏ xinh xắn, vài phiến đá khắc và quan trọng nhất là mấy chục viên linh thạch.
Mấy viên linh thạch đó, dù là về kích thước hay chất lượng, đều tốt hơn nhiều so với linh thạch hạ cấp của Diệp Lăng Nguyệt, rõ ràng là linh thạch trung cấp.
"Tiểu Đế Sân, mấy đồ này ngươi lấy đâu ra?"
Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy mấy thứ đó, đặc biệt là nhìn thấy những viên linh thạch trung cấp, thì vô cùng kích động.
"Túi là Nhị sư huynh đưa, đan dược là Đại sư huynh nhét cho, vòng tay là Tam sư tỷ tặng, đá khắc là Tứ sư huynh cho, áo bào là Ngũ sư tỷ làm. Còn linh thạch thì hình như...ừm, mấy sư huynh sư tỷ tiện tay đưa cho ta." Tiểu Đế Sân bẻ đốt ngón tay, kể ra từng món quà mà bốn vị sư huynh sư tỷ đưa khi gặp mặt.
Chưởng giáo Vô Nhai trấn giữ Cô Nguyệt Hải đã mấy trăm năm rồi.
Mặc dù làm chưởng giáo lâu như vậy, nhưng đệ tử của chưởng giáo Vô Nhai lại không nhiều như tứ đại trưởng lão thích phong hoa tuyết nguyệt khác.
Phương châm của chưởng giáo Vô Nhai là trọng chất không trọng lượng, thà thiếu chứ không ẩu.
Cho nên những năm qua, sau khi trải qua tuyển chọn kỹ càng, chưởng giáo Vô Nhai chỉ thu có sáu đệ tử, tính ra thì tương đương với một trăm năm mới thu một người.
Mỗi người đều là những kẻ thiên tư trác tuyệt, đều là nhân vật phong vân ở Cô Nguyệt Hải.
Tiểu Đế Sân mới được thu vào năm nay, lại còn là người nhỏ tuổi nhất.
Mấy vị sư huynh sư tỷ của hắn thấy hắn lớn lên mũm mĩm đáng yêu, lại còn miệng ngọt, nên tâm tình tốt là hào sảng đưa cho một đống bảo bối.
Những sư huynh sư tỷ của Tiểu Đế Sân, ít nhất cũng là những lão quái vật sống trên trăm tuổi, ra tay đương nhiên không thể keo kiệt.
Tiểu Đế Sân cũng không biết giá trị của những thứ này, tiện tay nhét vào túi trữ vật, mang về theo.
Diệp Lăng Nguyệt chua xót, thật là người so với người làm người ta tức chết đi được, so với Tiểu Đế Sân được vạn người chú ý, nàng quả thực chỉ là một cây cỏ dại không ai yêu mến.
Nàng khổ cực, bày mưu tính kế lừa đảo, cướp bóc đốt giết, mới được mấy chục viên linh thạch hạ cấp, còn người ta Tiểu Đế Sân, bán cái manh, gọi mấy câu sư huynh sư tỷ liền bắt cóc được một đống bảo bối.
"Tiểu Đế Sân, ngươi có thể đưa mấy viên đá cho ta được không?"
Diệp Lăng Nguyệt tội nghiệp nhìn những viên linh thạch trung cấp của Tiểu Đế Sân.
"Tẩy phục nhi nếu thích thì cứ cầm hết đi, đồ của oa là của Tẩy phục nhi, đồ của Tẩy phục nhi cũng là của Tẩy phục nhi."
Tiểu Đế Sân vung bàn tay nhỏ, nói rất là sảng khoái.
Hắn nhớ đến, sư huynh sư tỷ nói, mấy viên đá này gọi là linh thạch, ngoài việc có thể dùng để mua đồ, còn có thể dùng để tu luyện.
Chỉ là mấy sư huynh sư tỷ của Tiểu Đế Sân lại quên một điều, đó là Tiểu Đế Sân là nghịch thiên ngũ nguyên niết bàn thể.
Người khác tu luyện ngoài việc hấp thụ linh lực thiên địa, còn phải nhờ linh khí trong linh thạch, nhưng Tiểu Đế Sân thì không cần, thể chất hấp thụ linh khí gấp năm lần của hắn, căn bản không cần mượn đến những linh thạch trung đê cấp kia.
Thấy Tiểu Đế Sân hào phóng đưa hết linh thạch cho mình, Diệp Lăng Nguyệt không nhịn được, hôn nhẹ lên mặt Tiểu Đế Sân một cái.
Tiểu Đế Sân ngẩn ngơ, cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy phần, cả người ngây ngốc cười hì hì, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt đang làm gì cũng không để ý.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi có được những viên linh thạch trung cấp liền vội vàng bắt đầu hấp thụ linh lực bên trong.
So với linh thạch hạ cấp thì linh thạch trung cấp quả thực khác biệt một trời một vực.
Linh thạch trung cấp quả người có kích cỡ bằng một quả dưa hấu nhỏ, ẩn chứa linh khí ít nhất cũng gấp mười lần linh thạch hạ cấp, hơn nữa linh khí càng thêm tinh khiết.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt liên tục hấp thụ năm viên linh thạch trung cấp, nàng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình có dị động.
Lòng bàn tay ngày càng nóng lên, tựa như có một ngọn lửa đang nướng trong lòng bàn tay nàng.
Lại thêm nữa, Càn đỉnh khẽ run lên, tiếp đó, lòng bàn tay nàng, cái cảm giác như tim người đang đập trở lại.
"Đỉnh linh? Là ngươi sao?"
Diệp Lăng Nguyệt vui mừng khôn xiết.
"Chủ nhân, là ta, ta cần thêm chút linh thạch để bổ sung linh khí."
Đỉnh linh đáp lời vô cùng suy yếu.
Diệp Lăng Nguyệt cho đỉnh linh hấp thụ liên tục hai viên linh thạch trung cấp, giọng của đỉnh linh mới dần khôi phục bình thường.
~Hôm nay sẽ có chương thêm, cuối tháng, mọi người nếu còn phiếu tháng, xin hãy ủng hộ Đại Phù Tử, xin vui lòng click chọn nhé~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận