Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 749: Hắn, khả năng ra sự tình (length: 8009)

"Nói như vậy, chỉ sợ phải chờ đến khi thiên hạ đệ nhất rèn kết thúc. Điệp Mị, lần này cũng vất vả cho ngươi, chỉ sợ ta tạm thời không thể đột phá tầng thứ ba kiếp. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ta đúc thành Cửu Long Ngâm, nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện." Diệp Lăng Nguyệt trịnh trọng hứa hẹn.
"Chủ nhân người nói thiên hạ đệ nhất rèn, nhưng là do thành chủ Tứ Phương tổ chức thiên hạ đệ nhất rèn sao?" Nghe Diệp Lăng Nguyệt nói, Điệp Mị chợt mắt sáng lên.
"Ngươi cũng biết thành chủ Tứ Phương?" Diệp Lăng Nguyệt có chút kinh ngạc.
Điệp Mị không phải người Thanh Châu đại lục, không ngờ nàng cũng từng nghe danh thành chủ Tứ Phương.
"Ta bị Địa Sát Quân lướt qua tới sau, hầu hạ hắn hơn mười năm. Có một lần, nghe hắn cùng các đại quân chủ Địa Sát khác uống rượu vui vẻ, từng nghe hắn nhắc đến người này. Nói người này hết sức lợi hại, ngay cả quân vương Địa Sát cũng muốn nể mặt. Ta nghĩ, nếu chủ nhân thật sự muốn g·i·ế·t quân vương Địa Sát, có lẽ thành chủ Tứ Phương có thể cho người một ít trợ giúp."
Diệp Lăng Nguyệt hiểu ra, nhưng nàng vừa mới có được tư cách thi đấu vòng cuối, có thể hay không cuối cùng gặp được thành chủ Tứ Phương, còn là một ẩn số.
Tính toán thời gian, cách ngày mở các bến đò xung quanh, cũng không quá mười ngày nữa.
Diệp Lăng Nguyệt báo cho Điệp Mị, lần này nàng sẽ không vào Địa Sát ngục nữa.
Nàng còn dặn Điệp Mị, nàng không ở trong này, tuyệt đối không được cùng quân vương Địa Sát hay các đại quân chủ Địa Sát cấp cao hơn khác xung đột, Điệp Mị lần này, tốt nhất là nghiêm khắc huấn luyện đám binh lính Địa Sát trong ngục, chờ nàng từ Tứ Phương thành trở về sau, sẽ bàn lại.
Sau hơn nửa tháng tôi luyện ở Địa Sát ngục, không chỉ có Diệp Lăng Nguyệt đột phá thiên địa kiếp thứ hai, Tiểu Chi Yêu và Tiểu Ô Nha, thậm chí cả Tiểu Tù Thiên cũng được lợi không ít.
Đặc biệt là Tiểu Tù Thiên, do hấp thụ nhiều sát khí, cái đầu hoa ăn thịt người đã lớn bằng Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt thu lại thần thức, trở về phủ thành chủ.
Từ khi Phượng Sân rời đi, nàng chỉ biết ngày đêm tu luyện, tấn công Địa Sát ngục, thoáng cái đã qua mười sáu ngày.
Mười sáu ngày này, Diệp Lăng Nguyệt luôn dùng tu luyện để tê liệt bản thân, không cho mình nghĩ đến Phượng Sân.
Nhưng khi nàng hoàn thành tu luyện, nàng phát hiện, nỗi nhớ tích lũy mười sáu ngày như lũ vỡ đê, đè nàng không thở nổi.
Nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung, thân thể Phượng Sân có thể có chịu đựng được vì lặn lội đường xa không.
Hàn chứng của hắn nửa đường, có thể có phát tác không.
Phượng Sân rõ ràng đã nói, nhiều nhất nửa tháng sẽ về.
Nhưng thời gian nửa tháng, cũng đã sớm qua rồi, Diệp Lăng Nguyệt nôn nóng đi qua đi lại trong phòng.
Có lẽ, nên hỏi Diêm Cửu.
Vô thức đi đến viện nơi Lam Thải Nhi và Diêm Cửu ở, Diệp Lăng Nguyệt lại không khỏi dừng chân.
Diệp Lăng Nguyệt do dự, đã khuya, giờ này, Diêm Cửu và Lam Thải Nhi hẳn đã nghỉ ngơi rồi, nàng cứ đợi mai lại đến.
Nhưng khi Diệp Lăng Nguyệt quay người rời đi.
Nàng nghe thấy một trận cãi vã.
"Thải Nhi, nàng đừng cản ta, hôm nay đã là ngày thứ mười sáu. Phượng tam luôn luôn giữ lời, hắn lúc này còn chưa về, sợ là có chuyện, ta nhất định phải đến Long Du chi địa tìm hắn."
Đó là giọng Diêm Cửu.
"Diêm Cửu, ngươi cái tên hỗn trướng, ta không cho ngươi đi. Đó là Long Du chi địa, là nơi nguy hiểm nhất đại lục, ta... ta đã không còn cha mẹ, ta không thể không có ngươi."
Lam Thải Nhi luôn mạnh mẽ, lúc này khóc rất đau khổ.
Diệp Lăng Nguyệt nghe lòng căng thẳng.
Long Du chi địa?
Địa điểm này, Diệp Lăng Nguyệt từng nghe qua.
Nàng nhớ lại, khi trước, lúc nàng vừa thành con gái nuôi của Lam phủ, Lam Thải Nhi sợ nàng không quen, thường hay nửa đêm tới chui vào ổ chăn nàng, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Khi đó, Lam Thải Nhi đã từng nhắc đến Long Du chi địa.
Diệp Lăng Nguyệt đến giờ còn nhớ, Lam Thải Nhi rúc trong chăn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ ao ước.
"Lăng Nguyệt à, đều nói Vân Mộng chiểu là nơi chim thần phượng hoàng dừng chân, nhưng so với Long Du chi địa, thì khác một trời một vực. Ta nghe nói, trên đại lục, nơi các thần thú nguy hiểm nhất qua lại chính là Long Du. Nghe nói trong đó, có thần long thái cổ lui tới, đến cả cường giả siêu cấp cảnh thần thông, cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra đâu. Nếu như lúc còn sống, ta có thể đến Long Du chi địa thám hiểm, thì c·h·ế·t cũng không hối tiếc."
Lời Lam Thải Nhi nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Diệp Lăng Nguyệt giật mình.
Sao Phượng Sân lại đến Long Du chi địa, hắn không phải đến Diêm thành số chín sao?
Diệp Lăng Nguyệt chỉ thấy lạnh người.
Cuộc đối thoại trong viện, đứt quãng truyền đến.
"Thải Nhi, đừng làm ầm lên, ta chỉ đi tìm người thôi, không phải đi c·h·ế·t. Hơn nữa, Phượng tam là huynh đệ tốt của ta, lại là em rể tương lai của nàng, hắn mà có chuyện gì, Lăng Nguyệt chắc chắn rất khó chịu."
"Ta cũng biết… nhưng ta chỉ là lo cho ngươi thôi, ngươi không nói sao, Vu Trọng là ảnh vệ của Phượng tam, hắn lợi hại hơn ngươi nhiều, nếu ngay cả hắn cũng không bảo vệ được Phượng tam, ngươi đi chẳng phải là chịu c·h·ế·t sao." Lam Thải Nhi vừa nói vừa thấy xấu hổ.
Vu Trọng cũng đi?
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng nghẹn lại, không thể diễn tả thành lời cảm xúc.
"Này, Lam Thải Nhi, ta là nam nhân của nàng, có ai như nàng đi khen ngợi người nam nhân khác thế không. Vu Trọng và Phượng Sân...Ai, dù sao chuyện này khó nói. Ta không đi không được." Diêm Cửu đau đầu.
Hắn cũng thấy Diệp Lăng Nguyệt vẫn bế quan, cho nên nhân lúc nàng không ở, đi tìm Phượng Sân về trước.
Nếu để Diệp Lăng Nguyệt biết, thì sự việc lại càng thêm rắc rối.
"Nói tới nói lui, đều là do mấy người đàn ông các ngươi không tốt. Giấu Lăng Nguyệt đi lấy cái gì long huyết thái cổ. Thôi, ngươi đi thì đi thôi, dù sao trong mắt các ngươi huynh đệ như chân tay, nữ nhân là quần áo, ta bộ quần áo này, đành ngoan ngoãn chịu lạnh, sống c·h·ế·t cũng không ai để ý." Lam Thải Nhi lẩm bẩm, nàng cũng biết không thể ngăn Diêm Cửu, nàng chỉ không muốn Diêm Cửu nửa đêm rời đi.
Ít nhất cũng nên chờ đến rạng sáng ngày mai rồi xuất phát.
Diêm Cửu biết Lam Thải Nhi đang nói nhảm, vuốt bụng nàng, vừa định dỗ vài câu, thì nghe "xoẹt" một tiếng, mắt Diêm Cửu trở nên sắc bén.
Thân ảnh nhoáng lên, tiếp lấy vật thể bay vào phá cửa.
Hắn nhìn kỹ lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Là phi đao Tinh Tiên của Lăng Nguyệt, không xong, chẳng lẽ nàng xuất quan trước thời hạn, rồi nghe được đúng lúc cuộc nói chuyện của chúng ta?" Lam Thải Nhi hận không thể tự tát mình, đều tại nàng, vừa rồi cứ lải nhải phàn nàn quá nhiều.
Trên phi đao Tinh Tiên, còn một tờ giấy mực chưa khô.
"Diêm đại ca, chăm sóc tốt Thải Nhi tỷ, ta đi tìm Phượng Sân, nếu sau nửa tháng, ta không trở về, phiền huynh giúp ta đưa Long Bao Bao đến Tứ Phương thành, xin huynh nhất định chăm sóc chu toàn cho hắn. Muội: Diệp Lăng Nguyệt bút."
Thấy tờ giấy kia, Lam Thải Nhi lo đến phát khóc.
"Diêm Cửu, mau đuổi theo Lăng Nguyệt đi, sao nàng có thể một mình đến Long Du chi địa."
Diêm Cửu lập tức rời khỏi thành, nhưng Diệp Lăng Nguyệt có hoàng vũ trợ giúp, đã sớm mất dấu.
Nghĩ tới những dặn dò trên tờ giấy của Diệp Lăng Nguyệt, Diêm Cửu chỉ còn ảo não, đành quay lại phủ thành chủ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận