Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 507: A tỷ phong ấn, Quang Tử lo lắng (length: 7778)

Ngay cả phụ thân Dạ Bắc Minh cũng đã từng nói, đáng tiếc lúc đó Dạ Lăng Nguyệt không thể tu luyện, nếu không, nàng binh võ song tu, chắc chắn sẽ trở thành nữ quân thần khiến cả thần giới phải vì thế mà chấn nhiếp.
Tuy nhiên sau khi Quang Tử đến Cổ Cửu châu, gặp lại a tỷ, hắn cũng thăm dò mấy lần, kiếp này của a tỷ, vì sinh ra trong võ học thế gia, nên cũng không được học binh pháp một cách hệ thống.
Trong thâm tâm Quang Tử, vẫn là hy vọng a tỷ không muốn học tập binh pháp, để tránh khơi gợi lại một số ký ức không tốt của kiếp trước, đặc biệt là những thứ liên quan đến tên cặn bã Hề Cửu Dạ kia.
Nhưng xem ra hôm nay, a tỷ dường như đã nhớ lại một số kỹ năng về phương diện quân sự của kiếp trước.
Chẳng lẽ nói, phong ấn trong cơ thể a tỷ đã xảy ra vấn đề?
Quang Tử trong lòng giật mình, lòng bàn tay bất giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Quang Tử, ngươi còn đứng đó làm gì, sổ sách ở đây thật sự là quá nhiều, ngươi giúp ta phụ trách một phần."
Diệp Lăng Nguyệt từ chỗ lão giả thủ kho kia lấy tới một chồng sổ sách, may mà nàng ở Phượng phủ đã học được bản lĩnh kiểm tra sổ sách nhanh chóng từ Phượng Sân, nếu không thật sự là bó tay không có cách nào.
Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến sự khác thường của Quang Tử, ném mấy quyển sổ sách cho hắn, hai người cùng nhau xem xét sổ sách.
Trọn vẹn dùng hết một ngày thời gian, Diệp Lăng Nguyệt mới kiểm kê xong xuôi các sổ sách liên quan.
Ngày mai nàng định phân phó những người khác của Hoàng Tuyền đại biểu đội kiểm kê lương thực bên trong kho lúa.
Ban đêm, bên trong huyện nha.
Mấy tên đội viên thủ hạ của Thiên Chuẩn đại biểu đội đem tình hình một ngày nay của Hoàng Tuyền đại biểu đội ở Bắc Thương bẩm báo cho An đội trưởng.
"Thế mà còn thật sự đi xem kho lúa, cửu lưu đại biểu đội đúng là cửu lưu đại biểu đội, trước đây ta còn tưởng bọn họ có năng lực lớn đến đâu."
An đội trưởng nghe xong, châm chọc nói.
"Nhưng mà đội trưởng, bên trong Hoàng Tuyền đại biểu đội có mấy người là đội viên cũ của Quần Anh đại biểu đội trước kia. Quần Anh đại biểu đội từng lên được Cửu Châu Thiên Bảng, thực lực của bọn họ..."
Mấy tên đội viên cũ của Thiên Chuẩn vẫn còn có chút không yên tâm.
"Gần mực thì đen, đó đều là chuyện trước kia, nếu như người của Quần Anh đại biểu đội thật sự có cốt khí, sao lại đi nương nhờ một đội toàn là tân thủ. Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta ở lại huyện Phòng A thêm một tháng nữa, ta nghe nói tháng sau rất có thể sẽ có cơ hội nhận được điều lệnh mới, đến lúc đó chúng ta liền có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái ngay cả một con yêu thú cũng không gặp được này."
An đội trưởng xem thường.
Màn đêm thăm thẳm.
Ở Bắc Thương, một dãy nhà trệt thấp bé tắm mình trong ánh trăng dịu nhẹ.
Cả huyện Phòng A đều hiện lên vẻ đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa, vang lên đặc biệt đột ngột trong đêm tối.
Bận rộn cả ngày, Diệp Lăng Nguyệt đã sớm ngủ say.
Trong phòng, có bốn giường kê chung.
Cung Lâm Tâm cùng Vãn Vân sư tỷ một giường, Diệp Lăng Nguyệt cùng Quang Tử một giường.
Bận rộn một ngày, các cô gái đều đã ngủ.
Một bóng đen lặng lẽ bò dậy.
Lướt đến bên giường Cung Lâm Tâm và Vãn Vân sư tỷ, hai luồng ám kình yếu ớt như gió thoáng qua, nhập vào huyệt đạo khiến hai nàng mê man, hơi thở của hai nàng trở nên sâu hơn.
"Như vậy, các nàng liền có thể ngủ yên đến hừng đông."
Bóng đen chính là Quang Tử.
Hắn nghĩ ngợi, đi đến bên giường Diệp Lăng Nguyệt, cũng bắt chước làm theo, một luồng ám châm chi lực xông vào huyệt đạo của Diệp Lăng Nguyệt.
"A tỷ, đừng trách ta nhé."
Quang Tử chắp tay, làm động tác xin lỗi với Diệp Lăng Nguyệt đang mê man.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay hắn loé lên một đạo quang mang, ám châm chi lực của Y Phách Thần Châm gia truyền len lỏi tiến vào cơ thể Diệp Lăng Nguyệt.
Ám châm chi lực vô cùng thần bí, theo nó tiến vào cơ thể Diệp Lăng Nguyệt, trong đầu Quang Tử hiện ra tình hình bên trong cơ thể nàng.
Tạng phủ, huyết mạch, lần lượt từng nơi một.
Thể chất kiếp này của a tỷ, so với kiếp trước thật sự mạnh hơn rất nhiều.
Quang Tử kiểm tra cơ thể Diệp Lăng Nguyệt, thầm giật mình.
Đời trước, a tỷ từ nhỏ thể trạng yếu ớt, ngay cả nương thân là Y Phật cũng không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn thân thể cho nàng.
Dạ Lăng Quang cũng từng hỏi nương thân, rốt cuộc a tỷ mắc bệnh gì, chỉ tiếc nương thân vẫn luôn không chịu nói.
Ngay cả sau này, Dạ Lăng Quang gia nhập Phù Đồ Thiên, một phần nguyên nhân cũng là muốn tìm phương thuốc tốt có thể cải thiện thể chất cho a tỷ tại thánh địa y học của thần giới này, chỉ tiếc, biện pháp không tìm thấy, a tỷ cũng đã hương tiêu ngọc vẫn, chuyện này cũng là tiếc nuối lớn nhất của Dạ Lăng Quang.
Chỉ là không ngờ tới, Diệp Lăng Nguyệt trọng sinh một lần, lại cải thiện triệt để thể chất, nói như vậy, cũng coi như là nhân họa đắc phúc.
Quang Tử vừa kiểm tra, vừa tìm kiếm vị trí cụ thể của phong ấn trên người a tỷ.
Thực tế, ngoại trừ nương thân và phụ thân, cũng không ai biết phong ấn trên người Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc ở chỗ nào.
Sau một hồi kiểm tra, thần lực của Quang Tử hao tổn không ít, nhưng nơi phong ấn vẫn không có manh mối.
"Chỉ còn lại đan điền và não bộ, chẳng lẽ phong ấn ở trong đó?"
Quang Tử thúc giục thần lực, lao thẳng về phía vị trí đan điền.
Bên trong bụng Diệp Lăng Nguyệt, đan điền giống như một viên minh châu trong suốt, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhưng đúng lúc ám châm chi lực của Y Phách Thần Châm của Quang Tử sắp tiến vào, bên trong đan điền chợt xảy ra dị biến.
Hai luồng khí tức từ bên trong đan điền của Diệp Lăng Nguyệt dâng lên, hai luồng khí tức đó, một trắng một đen, trông giống như hai con linh xà, chúng nó phát giác được ám châm chi lực của Y Phách Thần Châm của Quang Tử, cho rằng có ngoại địch xâm nhập, liền hùng hổ lao tới.
"Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Không phải luân hồi chi lực, cũng không phải thần lực, lại còn rất hung dữ!"
Quang Tử nhìn thấy, giật nảy mình, vội vàng muốn rút về ám châm chi lực của mình.
Nhưng hai luồng khí tức trắng đen kia nào chịu bỏ qua, điên cuồng đuổi theo như phát rồ, đặc biệt là luồng khí tức màu đen, đuổi theo hung hãn nhất, một ngụm liền nuốt chửng luồng ám châm chi lực kia của Quang Tử...
Rạng đông, mấy tiếng gà trống gáy vang trong Bắc Thương.
"Tối qua ngủ thật thoải mái."
Cung Lâm Tâm và Vãn Vân sư tỷ vươn vai, vẻ mặt tinh thần phấn chấn.
Diệp Lăng Nguyệt cũng tỉnh lại.
"Quang Tử, sao trông ngươi tiều tụy thế?"
Nàng quay đầu nhìn, liền thấy bộ dạng lờ đờ uể oải của Quang Tử, sắc mặt trắng bệch, mang hai quầng thâm mắt thật to.
"Ta lạ giường, ngủ không ngon."
Quang Tử yếu ớt trả lời một câu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt không biết vì sao lại mang theo vài phần sợ hãi.
Phiên bản thu nhỏ Dạ Lăng Quang đang gào thét trong lòng.
Oa oa, quá đáng sợ, rốt cuộc bên trong cơ thể a tỷ là thứ sức mạnh quỷ quái gì, thế mà lại nuốt sạch không còn một mảnh thần lực Y Phách Thần Châm của hắn, từng thấy bá đạo, nhưng chưa thấy bá đạo đến mức này.
Lực Y Phách Thần Châm của hắn là thần lực thuần túy, chuyện này giống như một phần tu vi của chính mình bị a tỷ nuốt chửng sờ sờ.
Quang Tử nhẩm tính, ít nhất cũng mất năm mươi năm thần lực.
May mà đây là a tỷ, đổi lại là người khác, Quang Tử nhất định sẽ dùng hết tâm tư thủ đoạn, cũng phải hành hạ người kia đến chết.
Quang Tử thề, lần sau có đánh chết hắn cũng không dám tùy tiện dò xét bí mật bên trong cơ thể a tỷ nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc thứ gì ở bên trong cơ thể a tỷ, còn có phong ấn mà nương thân đặt lên người a tỷ, rốt cuộc được giấu ở đâu?
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận