Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 26: Một cái công lớn (length: 8026)

Trong Diệp gia đại trạch, một tiếng đổ vỡ vang lên.
Mấy phòng của Diệp gia đều có mặt, ngoài Diệp Hoàng Ngọc ra thì ngay cả Diệp Hoàng Thụ trông coi Võ các cũng bị gọi đến.
Hôm nay, Diệp gia suýt chút nữa gặp đại sự.
Gia chủ Diệp Cô mặt mày xanh mét, đầy vẻ giận dữ.
Diệp Thánh ủ rũ cúi đầu quỳ trên đất, những người tôn quý của Diệp gia đều nơm nớp lo sợ.
Chuyện ở mỏ đá của Diệp gia xảy ra, Diệp Thánh cũng biết không giấu được, vội vàng về nhà nhận tội.
"Cha, con thấy chuyện này cũng không thể trách hết Diệp Thánh. Mấy quặng huyền thiết giả kia con cũng xem qua rồi, quả thật có chút kỳ lạ." Diệp Hoàng Thành sau khi biết tin, cũng từ mỏ đá chạy về.
Hắn đã xem qua mấy quặng đá ở mỏ, với kinh nghiệm hai mươi năm ra vào mỏ, cũng không thể nhìn ra thật giả trong phút chốc.
Đó là đá núi bình thường, nhưng không biết dùng cách nào, mỗi một khối quặng đá bên ngoài đều có một lớp huyền thiết sâu nửa tấc.
Hôm nay nếu là hắn, e là cũng sẽ mắc lừa, huống chi là Diệp Thánh.
"Tên thương nhân họ Trần kia dùng kịch độc, không dò ra được chút dấu vết nào. Chuyện này chắc chắn có người đứng sau chỉ đạo, mới có thể làm sạch sẽ như vậy. Tiểu tử này thật hồ đồ, suýt chút nữa gây ra họa lớn." Diệp Hoàng Vân cũng tức giận nhìn Diệp Thánh, tiếc rèn sắt không thành thép.
Tiểu tử này đúng là không nên thân, ban đầu ông ta còn định để tiểu tử này phụ trách vận chuyển quặng vào thành, lần này gây chuyện, Diệp Thánh khó tránh khỏi chịu phạt gia quy, phải đóng cửa một tháng.
Chuyện quặng đá, người sáng mắt đều thấy được, có người đang ngấm ngầm hãm hại Diệp gia, trong toàn bộ trấn Thu Phong, người làm chuyện này chỉ có Tống gia.
Chỉ tiếc, chứng cứ duy nhất lại tự sát bằng thuốc độc, phái người đi điều tra thì chỉ tra được kẻ đó là một tên côn đồ vô lại ở trấn lân cận, manh mối bèn đứt đoạn.
Không có bằng chứng, Diệp gia cũng không thể tìm Tống gia tính sổ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Trong cái rủi có cái may, nhờ nha đầu Lăng Nguyệt thông minh, nếu không lần này tổn thất sẽ lớn lắm." Diệp Hoàng Thụ đứng bên cạnh, nói đỡ cho Diệp Lăng Nguyệt.
Công thần lớn nhất trong sự việc lần này chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Ngoài lúc ở mỏ đá nói vài câu ra, Diệp Lăng Nguyệt luôn im lặng đứng bên cạnh, điều này khiến Diệp Cô rất hài lòng.
Ông ta nghe nói hôm nay Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên đến mỏ đá.
Nha đầu này đúng là phúc tướng của Diệp gia, nếu không có nàng, Diệp gia ít nhất phải tổn thất năm ngàn lượng vàng, đây là lợi nhuận gần nửa năm của Diệp gia.
"Lăng Nguyệt, ngay cả đại biểu ca Diệp Thánh của con cũng không phát hiện ra, vậy mà con làm cách nào để biết chỗ quặng đó có vấn đề?" Thấy Diệp Lăng Nguyệt im lặng nãy giờ, nghĩ chắc nàng bị chuyện vừa rồi làm cho sợ, giọng nói của Diệp Cô bèn chậm lại, có thêm chút hiền lành.
"Gia chủ, con chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi ạ, con sao so được với Đại biểu ca. Con chỉ cảm thấy thần sắc của tên thương nhân kia không đúng, nên mới cố ý thăm dò thử, ai ngờ lại trúng phóc." Diệp Lăng Nguyệt ngượng ngùng gãi đầu, tươi cười rất hồn nhiên, trông như không có chút tâm cơ nào.
Chẳng lẽ, nha đầu này thật sự chỉ là may mắn?
Diệp Cô bối rối không thôi, nhưng nghĩ lại, trước khi đến mỏ đá, Diệp Lăng Nguyệt chưa từng nhìn thấy đá huyền thiết bao giờ, làm sao có thể phân biệt thật giả được.
Cũng được, chắc chỉ là trùng hợp thôi, con gái mà, xét về độ quan sát tỉ mỉ thì đều tinh tế hơn mấy người đàn ông như Diệp Thánh một chút.
"Dù sao thì lần này con lập công lớn. Nói đi, con muốn phần thưởng gì?" Diệp Cô thưởng phạt phân minh, Diệp Thánh phạm phải lỗi lớn, phải phạt cấm túc một tháng, người lập công là Diệp Lăng Nguyệt thì phải khen thưởng.
Nghe Diệp Cô nói muốn thưởng cho Diệp Lăng Nguyệt, Diệp Hoàng Vân và Diệp Hoàng Thụ cũng không khỏi khẩn trương.
Lần này, tốc độ đi lên của Diệp Lăng Nguyệt trong Diệp gia quá nhanh, cứ đà này, nàng rất có thể sẽ trở thành Diệp Hoàng Ngọc thứ hai.
Nếu nàng dám mở miệng đòi hỏi những ý nghĩ xấu... Diệp Hoàng Thành lạnh lùng liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
"Gia chủ, nếu được, con muốn sau này có thể giúp phân loại cắt đá ở mỏ đá ạ." Câu trả lời của Diệp Lăng Nguyệt làm cả Diệp gia đều ngạc nhiên.
Cắt phân loại đá? Vậy mà coi như là phần thưởng?
Phần thưởng chẳng phải nên là vàng bạc hoặc là võ học, vũ khí các loại sao?
Mấy việc nặng ở mỏ đá đó, tiểu thư thiếu gia nhà Diệp gia nào chịu làm, đó là việc khổ sai, con bé Diệp Lăng Nguyệt này đúng là ngốc hết phần thiên hạ, lại đi xin phần thưởng đó.
"Cái này... Đương nhiên là được, con đến chỗ Đại bá con nhận một cái lệnh bài, sau này có thể tự do ra vào mỏ đá." Diệp Cô không ngờ Diệp Lăng Nguyệt lại muốn phần thưởng như vậy, bèn thuận miệng đồng ý.
Khi Diệp Lăng Nguyệt bước ra đại sảnh, Diệp Thánh vẻ mặt xấu hổ bước lên trước.
"Lăng Nguyệt, lần này thật sự đa tạ muội." Trước đây Diệp Thánh còn có chút không thích Diệp Lăng Nguyệt, nhưng hôm nay nàng lại đánh bậy đánh bạ "giúp" hắn một ân lớn, lại còn cố gắng bảo vệ hắn trước mặt gia chủ, thiện cảm của Diệp Thánh với Diệp Lăng Nguyệt tăng lên vùn vụt, thái độ tự nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Đại biểu ca khách khí, đều là người một nhà cả mà, sao phải nói cảm ơn." Diệp Lăng Nguyệt làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
"Sau này có chuyện gì, hoặc là ai dám ức h·i·ế·p muội, cứ nói với Đại biểu ca." Thấy Diệp Lăng Nguyệt rất cung kính, Diệp Thánh rất hưởng thụ, tùy tiện vỗ vai Diệp Lăng Nguyệt rồi mới rời đi.
Cùng lúc đó, Tống gia ở trấn Thu Phong.
"Cái gì, kế hoạch thất bại rồi? Các ngươi làm việc thế nào vậy?" Tống gia gia chủ Tống Vạn Sư đập một quyền vỡ tan chiếc bàn gỗ đàn trước mặt, chén sứ trắng thượng hạng trên bàn cũng sắp rơi xuống đất.
Bỗng, chén nước dừng giữa không trung, quỷ dị chuyển động một cái, vững vàng rơi vào một đôi tay, nước trong chén không bắn ra một giọt.
Chủ nhân của đôi tay đó là một người đàn ông trẻ tuổi da vàng.
Gương mặt của người đàn ông tạm xem là đoan chính, chỉ tiếc đôi mắt vừa nhìn đã thấy rõ vẻ dâm dục quá độ làm anh ta trông có chút tà khí.
"Liên đại sư, để ngài chê cười." Tống gia gia chủ lúc này mới nhớ ra trong nhà vẫn còn vị khách quý này.
Ở trấn Thu Phong, Tống gia gia chủ thế lực ngang ngửa Diệp Cô, lại trước mặt một người trẻ tuổi trông không quá 25, 26 tuổi lại ngoan ngoãn hiền lành như mèo con, không biết rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch thế nào.
"Không sao cả, cầm tiền của người thì phải giúp người tiêu tai, ta đã đáp ứng ngươi sẽ giúp ngươi trừ khử Diệp gia, lần này kế hoạch không thành, còn có lần sau." Người được gọi là Liên đại sư nói đến đây, nở một nụ cười buộc phải.
"Phải thế, có ngài ở đây, Diệp gia có là gì. Hơn một tháng nữa là sinh nhật 55 tuổi của lão già Diệp Cô, đến lúc đó, còn muốn làm phiền Liên đại sư ra tay lần nữa." Tống gia gia chủ nghĩ đến Diệp gia sắp bị tiêu diệt, Tống gia sẽ một mình độc đại, trong lòng vui sướng khôn xiết.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong mắt đều hiện lên sát khí lẫm liệt.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận