Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 400: Diệp Hoàng Ngọc thẳng thắn (length: 7973)

Ở hai bên hông bụng của con mãng, có một chỗ phồng lên cao, nhìn như là đang mang thai.
Nhưng mà chỗ phồng lên đó, mờ mờ có thể thấy hình người.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng khó nén được sự hồi hộp, nương thân và Nhiếp Phong Hành rất có thể vẫn còn trong bụng con mãng.
Chỉ do dự một chút mà thôi, Diệp Lăng Nguyệt đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rút lui.
Trên mặt sông, những chiếc thuyền độc mộc chưa bị chìm, ít nhiều gì cũng bị hư hại, thân tàu bắt đầu ngấm nước, Hạ Hầu Hoành ra lệnh cho binh lính, cố gắng hết sức tiến về bờ sông bên kia.
Ở dưới nước, con người căn bản không phải đối thủ của con mãng hai đầu, chỉ khi lên bờ mới có chút cơ hội sống sót.
Tứ hoàng tử cũng không hiểu sao con mãng hai đầu vừa nãy còn đang ngủ ngon lành dưới nước, bỗng nhiên lại nổi điên như mắc chứng nóng giận vậy.
"Tứ hoàng tử, ngài xem." Chiêu Phong có thính lực kinh người, phát hiện gần đây còn có tiếng người thở.
Hạ Hầu Hoành và những người khác ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay chạm mắt Diệp Lăng Nguyệt.
Nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt, mắt Hạ Hầu Hoành suýt nữa trợn trừng rớt ra.
"Diệp Lăng Nguyệt, thì ra là ngươi!"
Tính đến lần này, Hạ Hầu Hoành đã không biết bị Diệp Lăng Nguyệt gài bẫy bao nhiêu lần, những nghi ngờ trước kia, lập tức có đáp án.
"Tiện nhân, lần này bản hoàng tử quyết không tha cho ngươi." Hạ Hầu Hoành nổi giận, hắn lấy ra một cây cung nỏ, nhắm vào Diệp Lăng Nguyệt.
Đó là thần binh nỏ đặc chế trong quân doanh Đại Hạ, làm từ nguyệt thiết thượng hạng, một phát bắn ra ba mũi tên, mỗi mũi đều đủ sức xuyên thủng tảng đá trăm cân.
Ba mũi tên bắn lén, như sao băng xé gió, lao thẳng tới.
Diệp Lăng Nguyệt nhếch mép, một cú lộn ngược người, thân thể treo xuống theo cành cây, mũi tên bắn lén vừa vặn cắm vào cành cây, cành cây kêu răng rắc rồi gãy, rơi xuống mặt sông.
Ngay khi cành cây rơi xuống, Diệp Lăng Nguyệt phát ra một tiếng còi sắc nhọn vang xa.
Tiểu Giác đã sớm chờ lệnh ở bên cạnh, lập tức bay vút lên không trung, ngậm Diệp Lăng Nguyệt vào miệng.
"Tứ hoàng tử, xem như chỗ quen biết cũ, tặng cho ngươi một món quà lớn." Diệp Lăng Nguyệt vừa dứt lời, thần thức khẽ động, chín tinh tiễn đang lơ lửng trên mặt sông hóa thành chín đạo hào quang, bắn về phía chiếc thuyền độc mộc nơi tứ hoàng tử đang đứng.
Chiếc thuyền độc mộc vốn đã ngấm nước, gặp phải chín mũi dao găm cùng nhau tấn công, lập tức vỡ nát bét.
Nghe thấy tiếng động lạ, con mãng hai đầu cấp tốc bơi về phía bờ sông.
Mặt sông ngay lập tức sôi sùng sục như nước đang đun, bọt nước nuốt sống mấy binh lính trong nháy mắt.
"Cứu mạng, ta không biết bơi." Tị Hoàng uống mấy ngụm nước, cố sức muốn túm lấy Hạ Hầu Hoành.
Hạ Hầu Hoành thấy con mãng hai đầu sắp bơi đến nơi, sợ đến mức tim gan muốn nứt ra, bản thân hắn vốn bơi lội không giỏi, lại còn vướng víu thêm một kẻ, không chết cũng tàn.
Hắn đá một cước về phía Tị Hoàng, người này chìm xuống, hàm răng kịch độc của con mãng cắn vào đùi Tị Hoàng.
Tị Hoàng hơn trăm cân bị con mãng hai đầu kéo xuống nước, mặt nước cuộn trào thành những đợt sóng máu, Hạ Hầu Hoành và Chiêu Phong tranh nhau bơi về phía bờ sông bên kia.
Sau khi bò lên bờ, mặt sông đã khôi phục lại bình tĩnh, con mãng hai đầu kia cũng không biết đã đi đâu.
Ngay cả cái tai họa Diệp Lăng Nguyệt cũng không thấy bóng dáng.
"Tiện nhân, ngươi làm hại bản hoàng tử thật thê thảm." Hạ Hầu Hoành nhìn đám thân binh bên cạnh, chẳng còn một mống, ngay cả Tị Hoàng giỏi dò la cũng đã chết, chỉ còn hắn và Chiêu Phong.
Rừng cây thấp địa lớn như vậy, hắn biết tìm con mãng hai đầu ở đâu, Hạ Hầu Hoành đã bắt đầu nhen nhóm ý định rút quân.
Hắn muốn để Hạ đế nhìn nhận lại một cách triệt để chứ không muốn tới chịu chết.
"Tứ hoàng tử, con thú khôi lỗi của người đàn bà kia rất lợi hại. Nhìn dáng vẻ của nàng, cũng là đang tìm con mãng hai đầu, hay là chúng ta đi theo nàng, chờ đến lúc nàng và mãng hai đầu đánh nhau ngươi sống ta chết, rồi hãy ra tay?" Chiêu Phong hiến kế.
Tuy không còn Tị Hoàng, nhưng nhờ thính lực phi thường của mình, hắn nhất định có thể tìm thấy tung tích của Diệp Lăng Nguyệt và những người khác.
"Kế hay. Con tiện nhân kia tuy thực lực không ra gì, nhưng được cái rất giảo hoạt. Nàng có quan hệ không tệ với Diệp phó tướng doanh trại Hổ Lang, nghĩ là muốn giết mãng hai đầu để báo thù cho người đó." Tứ hoàng tử nghe xong, thấy kế này rất hay.
Lập tức sai Chiêu Phong đi dò đường, trong rừng cây tìm kiếm tung tích của Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Giác.
"Không xong, đại nhân biến mất rồi." Vừa rồi trận ác chiến kia, đám Kim Ô lão quái và A Cốt Đóa nấp trong rừng cây đều xem đến kinh hồn bạt vía, đợi đến khi họ lấy lại tinh thần thì phát hiện Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Giác đều không thấy đâu.
Hiển nhiên là đã đuổi theo con mãng hai đầu kia rồi.
"Không cần lo lắng, Lăng Nguyệt đã lưu ám hiệu trên đường đi." Lam Thải Nhi động tay.
Trên mỗi thân cây ven đường, xuất hiện một ký hiệu mà chỉ nàng và Diệp Lăng Nguyệt mới quen thuộc.
Một đám người bám sát phía sau, cũng tìm kiếm tung tích của Diệp Lăng Nguyệt.
Một tràng tiếng loạt soạt, một lượng lớn bụi cỏ nhanh chóng sụp xuống, một con đường ngoằn ngoèo hiện ra phía trước.
Vừa rồi trong sông lớn, hai đầu mãng nổi cơn thịnh nộ, cắn chết mấy người, bụng bỗng một trận đau nhói.
Từ lần trước nuốt sống hai người ở thôn Mục Dân, con mãng hai đầu vẫn luôn rất dễ chịu, nó cấp tốc bơi về hang ổ, chuẩn bị tĩnh dưỡng vài ngày.
Tốc độ bơi của con mãng hai đầu rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt ngồi xổm trên lưng Tiểu Giác, đuổi theo không rời, nhưng vẫn bị mất dấu.
Phía trước là một vùng đầm lầy nhầy nhụa, con mãng hai đầu đã mất dấu vết.
"Chết tiệt, vẫn mất dấu." Diệp Lăng Nguyệt âm thầm bực bội.
Nương thân đã bị con mãng hai đầu nuốt trọn ròng rã một ngày một đêm, thời gian càng lâu, cơ hội sống sót của nàng càng ít đi.
Con mãng hai đầu vừa rồi hung tính đại tác, nhưng đột nhiên lại bỏ đi, nhìn vẻ mặt của nó, rõ ràng là thân thể không thoải mái, điều này càng làm Diệp Lăng Nguyệt tin rằng, nương thân và Nhiếp tướng quân vẫn có khả năng sống sót.
"Cho dù chỉ có một phần cơ hội, cũng phải tìm ra con mãng hai đầu." Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, lùng sục xung quanh khu vực một cách tỉ mỉ.
Trong chỗ sâu của rừng cây, trong một cái hang động cực kỳ kín đáo, sâu trong đường hầm quanh co khúc khuỷu, con mãng hai đầu cuộn tròn thân thể, lười biếng khép mắt lại.
Loài mãng xà, vốn là một nhánh thuộc loài rắn rất lười biếng tham lam.
Ngoài việc săn mồi, chúng thường không thích hoạt động bên ngoài.
Một lần nuốt mồi, đủ để chúng bất động trong vòng một tháng.
Trong hang động, khôi phục lại sự tĩnh lặng, chỉ còn lại vài tiếng nước nhỏ giọt.
Một cái đầu rắn của con mãng hai đầu đã nhắm nghiền mắt lim dim sắp ngủ, còn cái đầu rắn nhỏ kia lại mở mắt.
Trong bụng con mãng hai đầu cuộn tròn, Diệp Hoàng Ngọc khó khăn nhích người.
Cơ thể nàng, đến lúc này vẫn còn đau nhức như bị nghiền nát.
Nàng...bị con mãng hai đầu nuốt chửng.
Diệp Hoàng Ngọc vẫn nhớ, lúc ấy nàng muốn cứu một ông lão bị mắc kẹt trong phòng, vừa mới ra khỏi phòng, ông lão kia đã phát cuồng tấn công nàng.
Sau lưng nàng, bị chém một đao.
Lúc nàng đoạt lấy con dao bổ củi trên tay ông lão, trong bóng tối phía sau, xuất hiện hai cặp mắt màu xanh lục, hai cặp mắt kia, một to một nhỏ, ngay sau đó, một nguồn nguyên lực mênh mông ập đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận