Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 56: Diệp Lăng Nguyệt "Tìm" phu (length: 8183)

"Cái thời tiết quỷ quái này, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc, ta lại không tìm thấy ngươi, không dám tiêu hao quá nhiều nguyên lực. Ơ, sao trên người ngươi không có một chút tuyết đọng nào vậy, tuyết lớn thế này ngươi đã đi qua bằng cách nào vậy?"
Tứ sư huynh bực bội, rồi lại nhìn tiểu sư đệ nhà mình, thấy trên tay Tiểu Đế Sân, nhiều thêm một thanh kiếm không biết tên.
Ngoại trừ trên mặt hơi có chút trầy xước, Tiểu Đế Sân toàn thân không hề dính một hạt tuyết đọng, cứ như thể tuyết đọng vừa tới gần hắn, sẽ tự động tránh ra vậy.
Haizz, cái năm tháng này, chẳng lẽ người đẹp trai, thì đến cả ông trời cũng muốn ưu ái hay sao?
"Ta mặc hỏa hạc nhuyễn giáp sư phụ cho."
Tiểu Đế Sân nghe xong, đắc ý nhếch miệng, vén vạt áo ra, bên trong quả nhiên mặc một chiếc áo gi-lê nhỏ ôm sát người.
Tứ sư huynh lập tức câm nín, trong lòng yên lặng lẩm bẩm.
"Sư phụ à, rốt cuộc là ai nhập môn trước, làm sao bảo bối của Vô Nhai phong đều bị thằng nhóc này cướp hết vậy."
Hai năm qua, Tiểu Đế Sân dựa vào vẻ ngoài dễ lấy lòng cả nam lẫn nữ, cộng thêm miệng ngọt, thiên phú cao, dỗ cho mọi người trên chủ phong đều coi hắn như của quý.
Ngay cả Vô Nhai chưởng giáo cũng quên chuyện mình bị Tiểu Đế Sân "hố" mất năm mươi năm tu vi, thường hay muốn tặng cho Tiểu Đế Sân một ít linh khí, thêm cả lễ vật của mấy vị sư huynh sư tỷ khác, Tiểu Đế Sân nhận được không ít của ngon vật lạ.
Thằng nhóc này được, vừa nhận quà, lại vui vẻ mang đi tặng cho 'tẩy phục nhi' nhà mình.
Bất quá, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, may là Tiểu Đế Sân không gặp chuyện gì, tứ sư huynh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tứ sư huynh đồng thời cũng nói cho Tiểu Đế Sân một tin không được tốt.
Bởi vì bão tuyết bình thường quá lớn, bọn họ nhất thời, chỉ sợ không thể rời khỏi tuyết nguyên.
Bởi vì trận truyền tống hắn đã theo Cô Nguyệt hải truyền tống tới tuyết nguyên, lúc này cũng bị tuyết bao phủ, hắn nhất định phải đợi đến khi bão tuyết dừng mới có thể tìm được trận truyền tống.
Tiểu Đế Sân nghe xong, tuy lo lắng Diệp Lăng Nguyệt sẽ lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp khác, hắn trước mắt chỉ có thể cầu nguyện tuyết nhanh ngừng, 'tẩy phục nhi' đừng vì hắn về muộn mà suy nghĩ lung tung.
Tiểu Đế Sân không khỏi có chút tự trách, sớm biết như thế, hắn nên sớm nói thật với 'tẩy phục nhi', ai bảo hắn muốn cho 'tẩy phục nhi' một bất ngờ, hôm nay ra vẻ thần bí.
Giờ thì hay rồi, bất ngờ sắp biến thành kinh hãi.
Chỉ là Tiểu Đế Sân càng lo lắng, mọi chuyện càng diễn biến theo chiều hướng không tốt.
Trong tiểu viện, Diệp Lăng Nguyệt chờ đến canh ba sau, vẫn không thấy Tiểu Đế Sân về.
"Trễ như vậy rồi, Tiểu Đế Sân vẫn chưa về, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Diệp Lăng Nguyệt chờ đến sốt ruột, từ sau khi hơn một năm trước Tiểu Đế Sân học được lăng không phi hành, không cần Phong trưởng lão hộ tống, cho nên mỗi ngày hắn đều sẽ về rất đúng giờ.
Cho dù thỉnh thoảng có vài lần, vì tu luyện mà chậm trễ giờ giấc, Tiểu Đế Sân cũng sẽ trước đó gửi một con hạc giấy thông báo cho Diệp Lăng Nguyệt.
Còn như hôm nay, đêm khuya còn chưa về, cũng không gửi tin, quả là lần đầu tiên phá lệ.
Lẽ nào giữa đường gặp phải chuyện gì? Nhưng mà ở Cô Nguyệt hải, lại có ai, dám ra tay với Tiểu Đế Sân?
Ở Bích Nguyệt nhai một đám có lẽ không, nhưng Hải Tinh đảo lại khác.
Việc Tiểu Đế Sân và Diệp Lăng Nguyệt "ở chung", vì tránh thị phi, Diệp Lăng Nguyệt giấu kín chuyện này với người ngoài, chỉ có Phong trưởng lão, Điếu Ngư Tẩu và Tiêu quản sự mấy nhân vật ít quan trọng biết thân phận đệ tử chưởng giáo của Tiểu Đế Sân.
Nhớ lại cảnh tượng hai năm trước, Tiểu Đế Sân bị người không rõ danh tính ám hại, mí mắt Diệp Lăng Nguyệt giật mấy cái.
Ngoài trời đêm tối gió lớn, Tiểu Đế Sân nếu gặp chuyện gì tập kích bất ngờ, cũng không phải là không có khả năng.
Diệp Lăng Nguyệt lấy ra hoàng lệnh, thử liên lạc với Tiểu Đế Sân, nhưng nàng phát hiện, Hoàng Ngọc lần này, thế mà không có bất cứ phản hồi nào.
Diệp Lăng Nguyệt không biết, Tiểu Đế Sân lúc này đang ở tuyết nguyên xa xôi, bão tuyết đã hoàn toàn ngăn cách thần thức của hắn, dẫn đến hai lệnh phượng hoàng không thể sử dụng bình thường.
"Không lẽ thật sự gặp phải chuyện gì sao?"
Diệp Lăng Nguyệt đứng ngồi không yên, nàng định đi tìm Điếu Ngư Tẩu, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa, nàng mới nhớ ra, mình căn bản không biết nơi ở cụ thể của tổng quản ngoại môn Điếu Ngư Tẩu.
Tìm Tiêu quản sự thì hiển nhiên cũng không thích hợp, còn về Phong trưởng lão, nàng bất quá chỉ là một tạp dịch, căn bản không có cái quyền hạn đó.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Lăng Nguyệt cuối cùng quyết định, lén vào Bích Nguyệt nhai tìm kiếm, dù sao, nàng trên người còn có ẩn hình đan.
Diệp Lăng Nguyệt nuốt một viên ẩn hình đan cùng phi hành đan, nàng đại khái nhớ một chút hướng đi và hướng về hàng ngày của Tiểu Đế Sân, rồi tiến về hướng Bích Nguyệt nhai.
Đã là nửa đêm, cả không trung Cô Nguyệt hải, chỉ có vầng trăng tròn màu vàng kim, cúi nhìn phía dưới, núi sông đan xen, một cảnh tượng tráng lệ hoa lệ.
Trong Cô Nguyệt hải, hiện giờ vẫn là một mảnh cuối thu, so với ngoại môn, cảnh sắc nội môn rõ ràng còn đậm nét hơn.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không có tâm tình thưởng ngoạn, dù đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào khu vực nội môn.
Tốc độ bay của Diệp Lăng Nguyệt không nhanh, nàng hết sức cẩn thận dọc đường đi, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ manh mối tìm kiếm Tiểu Đế Sân.
Phía trước xuất hiện mấy ngọn núi trông như năm ngón tay, núi cao chót vót, sắp đặt có quy tắc.
Cảnh sắc mỗi ngọn núi đều khác nhau, vì mây mù bao phủ quanh ngũ phong, giống như màn sương, dù dưới ánh trăng sáng cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua cảnh sắc ngọn núi.
Diệp Lăng Nguyệt từng nghe Tiểu Đế Sân kể, trong nội môn, quan trọng nhất chính là năm tòa chủ phong, phân biệt là ngũ đại phong Vô Nhai, Nguyệt, Tuyết, Phong, Hoa.
Trên năm ngọn núi này, cư trú Vô Nhai chưởng giáo và tứ đại trưởng lão cùng đệ tử của họ.
Trừ Vô Nhai chưởng giáo chỉ có sáu đệ tử, những người khác dưới trướng tứ đại trưởng lão, đều có khoảng trăm đệ tử.
Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể dựa vào độ cao của núi, đại khái phán đoán, ngọn núi cao nhất trong ngũ phong chính là Vô Nhai phong nơi chưởng giáo Vô Nhai ở.
Là một tạp dịch hạng thấp của ngoại môn, tự tiện xông vào chủ phong của chưởng giáo, không khác gì tội khi quân.
Nhưng giờ phút này, Diệp Lăng Nguyệt không lo được nhiều như vậy.
"Trước lẻn vào Vô Nhai phong xem thử, hi vọng có thể thuận lợi tìm được Tiểu Đế Sân trước khi bị phát hiện."
Diệp Lăng Nguyệt thầm nhủ trong lòng.
Để tránh kinh động người trong Vô Nhai phong, nàng khống chế thân hình, cẩn thận từng li từng tí đi về hướng hậu sơn Vô Nhai phong.
Trước mắt, Vô Nhai phong đã ở ngay trước mắt, ngay khi Diệp Lăng Nguyệt định thần không biết quỷ không hay tiến vào Vô Nhai phong, đột nhiên, bên ngoài Vô Nhai phong, một trận kim quang rực rỡ.
Một luồng linh lực cường đại, từ trong Vô Nhai phong, bùng phát ra.
Luồng linh lực kia, giống như thủy triều, giống như lũ quét, Diệp Lăng Nguyệt không kịp phòng bị, thân hình bị đánh văng ra, bay xa mấy trượng, suýt chút nữa thì rơi xuống giữa không trung.
"Kẻ nào dám cả gan đêm khuya tự tiện xông vào Vô Nhai phong."
Giọng nam vang như chuông đồng, từ bên trong Vô Nhai phong truyền ra.
"Không tốt, bên ngoài Vô Nhai phong còn bố trí cấm chế."
Diệp Lăng Nguyệt thầm kêu không xong, rồi lại thấy bên trong đại trận cấm chế kia, một bàn tay từ trên trời giáng xuống, chụp về phía Diệp Lăng Nguyệt đang dùng ẩn hình đan.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận