Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 817: Quyết đấu, mới lão đệ nhất phương sĩ (length: 7856)

Long Bao Bao chờ người một đường chạy đến, khi đi qua vườn hoa sa mạc thì phát hiện nơi đó đã hóa thành phế tích, đâu còn thấy bóng dáng Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Sân.
May mà Tiểu Chi Yêu dựa vào khí tức, tìm đến nơi này.
Từ trên không nhìn xuống, trên vách núi đá bằng phẳng, dày đặc đều là chiến binh mỹ nhân xà, cảnh tượng đó khiến người ta không khỏi tê cả da đầu.
Thấy nữ vương và đồng bào khác trong tình cảnh bi thảm, đám chiến binh người chim ba chân trên bầu trời bạo động.
Chúng nó kêu vang, như những mũi tên xé gió lao xuống, tấn công những chiến binh mỹ nhân xà.
Nhìn cảnh tượng lập tức hỗn loạn, Phượng Sân nắm đấm buông lỏng, trong tay áo dường như có hương lạnh thoảng qua.
Nữ vương người chim ba chân đang được chữa thương, con ngươi co lại, nhìn về phía Phượng Sân, trong ánh mắt dâng lên vẻ hoảng sợ.
Phượng Sân bắt được ánh mắt của nữ vương người chim ba chân, một cái liếc mắt lạnh lẽo quét tới, nữ vương thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bất an cúi đầu xuống.
Trong khoảnh khắc mọi người đang chần chờ, Diệp Lăng Nguyệt đã tu bổ lại đan điền cho nữ vương người chim ba chân, nàng nhanh chóng cho nữ vương ăn vào một viên luân hồi đan.
Tu vi của nữ vương người chim ba chân theo đó tăng lên, tạm thời khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương.
Mặc dù số lượng người chim ba chân tham chiến ngày càng đông, nhưng thực lực của chúng vẫn kém mỹ nhân xà một chút.
Nữ vương người chim ba chân nhìn Trần Hồng Nho cùng mỹ nhân xà Sa Lệ mặt lộ vẻ kinh hãi, cười lạnh, đôi cánh rung lên, xông thẳng lên trời với khí thế phá tiêu, nữ vương người chim ba chân kêu lớn một tiếng.
Sau tiếng kêu đó, tất cả người chim ba chân chợt cảm thấy vui mừng.
Chúng nó nhanh chóng kết thành từng cặp hai người, bao vây một chiến binh mỹ nhân xà.
Một người chim ba chân không thể địch lại một chiến binh mỹ nhân xà, vậy thì hai người đối phó một người.
Lấy ít đánh nhiều là một chiến thuật, lấy nhiều đánh ít cũng là một loại, mà người dạy nữ vương người chim ba chân tất cả điều này chính là Trần Hồng Nho.
Chỉ thấy chúng nó đảo mắt, một người chim ba chân khởi xướng tấn công trước, người còn lại nhân lúc chiến binh mỹ nhân xà không để ý, vuốt sắc nhọn đâm vào eo chiến binh mỹ nhân xà, tức là chỗ bảy tấc của chiến binh mỹ nhân xà, hai người chim ba chân tóm lấy một chiến binh mỹ nhân xà, nhanh chóng bay lên không, ở trên không trung ngàn mét ném chiến binh mỹ nhân xà xuống.
Chỉ một lát sau, đã có mấy chục chiến binh mỹ nhân xà bị người chim ba chân dùng phương pháp tương tự đánh chết.
Tiểu Chi Yêu và Tiểu Ô Nha cũng đáp xuống vách núi đá bằng phẳng, lao tới chỗ Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Sân.
"Các ngươi đều đến rồi, Tiểu Ô Nha, ngươi làm sao ra được vậy?"
"Ta và Tiểu Chi Yêu ở trong sơn động, nghe được lời của người rất xấu kia, đáng tiếc vẫn là đến chậm. Tiểu Ô Nha là giữa đường đuổi theo chúng ta."
Long Bao Bao chỉ Trần Hồng Nho, mặt nhỏ đầy vẻ khinh bỉ.
Sau khi Thổ chi linh bị cướp, lao đất giam giữ Tiểu Ô Nha cũng tự động sụp đổ.
Diệp Lăng Nguyệt thấy mấy tiểu gia hỏa dũng mãnh như vậy, hơi giật mình, cũng có chút vui mừng.
Không ngờ, mấy tiểu gia hỏa này đều đã có năng lực tự vệ, tin rằng sau lần luyện rèn thiên hạ đệ nhất này, chúng có thể tự mình gánh vác một phương.
"Đáng giết ngàn đao người chim ba chân." Mỹ nhân xà Sa Lệ thấy dân của mình bị tàn sát, giận đến mặt trắng bệch.
Mắt nó lóe lên, đầu ngón tay điên cuồng dao động trên đàn tỳ bà điên.
Xung quanh nổi lên những cơn lốc có quy mô không nhỏ, như gió cuốn mây tan quét về phía những người chim ba chân trên bầu trời.
"Tiểu Chi Yêu, chúng ta cùng nhau đối phó ả đàn bà đáng ghét kia." Tiểu Ô Nha hơi nhíu mày.
Khi nàng còn là một quả trứng phượng hoàng, chính vì bị giao xà nuốt chửng phượng hoàng thụy tức nên mới tiên thiên bất túc.
Thêm nữa nàng và người chim ba chân đều là loài chim muông, đối với loài bò sát như rắn có bản năng bài xích, Tiểu Ô Nha dứt lời, thân hình trong nháy mắt biến thành một con phượng hoàng rực lửa, Tiểu Chi Yêu cũng không cam chịu rớt lại phía sau.
Chỉ thấy thân hình nó tăng vọt, tứ chi đột nhiên đạp mạnh lên vách đá, dựa vào lực bật lên, mấy cái qua lại, tránh được lốc xoáy tấn công, cùng Tiểu Ô Nha hình thành thế trước sau giáp công, bao vây mỹ nhân xà Sa Lệ.
"Thật là một đám thuốc cao da chó, đánh không chết cũng giãy giụa mãi không xong."
Trần Hồng Nho thấy tình hình đang rất tốt lại bị Diệp Lăng Nguyệt và những người khác phá hỏng.
Thù mới chồng chất hận cũ, cả người tức giận không thôi.
Chỉ thấy cái đỉnh "Chu hồng tuyết" của hắn, chợt bay lên.
Đem khối Thổ chi linh đang không ngừng giãy giụa kia, như cá voi nuốt mồi, lập tức nuốt vào.
Sau khi nuốt Thổ chi linh, trên khuôn mặt thư sinh gầy gò trắng nõn của Trần Hồng Nho, thỉnh thoảng xuất hiện những mảng màu vàng, xanh kỳ quái.
"Hôm nay, các ngươi sẽ chết ở đây!"
Thân hình Trần Hồng Nho lập tức cao lớn hơn mấy lần, người hắn giống như một gã khổng lồ nguy nga.
Ầm ầm mấy tiếng, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện từng khe nứt.
Cả vách núi rung chuyển.
Từ trên vách đá, vô số tảng đá lớn nhỏ lăn xuống.
Trần Hồng Nho sau khi thôn phệ Thổ chi linh, lại có thể dùng sức một người, tạo ra trận lở núi kinh hoàng, khe nứt trên sa mạc kéo dài mấy chục dặm, đá cát từ trên vách núi lăn xuống, một vài hòn đá còn bay lên trời.
Những chiến binh mỹ nhân xà và chiến binh người chim ba chân không kịp né tránh đều bị đá đè xuống dưới.
"Hỏng bét rồi, lão cẩu Trần Hồng Nho kia điên rồi." Diệp Lăng Nguyệt lập tức phóng ra Trát Nhãn Thuẫn, Phượng Sân bế Long Bao Bao lên.
Số lượng đá quá nhiều, Diệp Lăng Nguyệt có thể làm, cũng chỉ có thể là bảo vệ an toàn cho ba người.
"Chết, tất cả đều chết đi, lũ súc sinh dơ bẩn các ngươi, căn bản không xứng tồn tại ở đại lục này." Trần Hồng Nho xõa mái tóc dài, mở hai tay ra, nhìn vô số đá lăn xuống, cười đến vô cùng càn rỡ.
Theo tiếng cười lớn của hắn, núi lở vẫn tiếp tục.
"Trần Hồng Nho! Trả Thổ chi linh lại đây!"
Ngay lúc đó, nữ vương người chim ba chân xuất hiện quỷ dị trước mặt Trần Hồng Nho, không chút do dự, lại nhào tới đỉnh "Chu hồng tuyết".
"Không biết tự lượng sức mình, đã ngươi không muốn sống thì ta, "Chu hồng tuyết" sẽ luyện hóa ngươi." Thấy nữ vương người chim ba chân tìm đến cái chết, Trần Hồng Nho cười nham hiểm.
Nắp đỉnh "Chu hồng tuyết" "Bốp" một tiếng bay lên, đỉnh thần đột nhiên lớn hơn gấp hai lần.
Trong miệng đỉnh sinh ra một luồng tinh thần lực mạnh mẽ, hút nữ vương người chim ba chân vào bên trong.
Đỉnh cấp bậc Phương Tôn, uy lực không thể coi thường.
Nếu nữ vương người chim ba chân thật sự bị hút vào trong này, triệt để luyện hóa thì Thổ chi linh và nữ vương đều lành ít dữ nhiều.
"Không xong!" Diệp Lăng Nguyệt thấy vậy, không chút chần chừ.
Nàng cũng không để ý xung quanh đá lăn xuống, thần thức khẽ động, lập tức phóng ra chén vàng Niết Đài.
Chén vàng Niết Đài lóe ánh kim quang, giống như một vầng mặt trời nhỏ, nhanh chóng bay lên không trung.
Thực tế, Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết, chén vàng Niết Đài thân là thiên giai linh khí, so với đỉnh Chu hồng tuyết, cái nào lợi hại hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận