Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 522: Cổ quái chữ số, ba mươi mốt (length: 8203)

Lúc Trần Mẫn Chi vượt qua nửa khối ngọc khắc kia.
Từ Luật cũng đành chịu vượt qua nửa khối ngọc khắc của chính mình.
Phía sau ngọc khắc, một cái chữ "Ba", cái còn lại là chữ "Ba mươi mốt".
Phượng Sân sao mà tinh ý, thoáng cái liền hiểu ra.
Muốn vào được hang động số hai, cần phải đồng thời thỏa mãn hai điều kiện, một là ghép hai nửa ngọc khắc lại thành một.
Thứ hai, là thỏa mãn yêu cầu đằng sau ngọc khắc.
"Ba mươi mốt người, ý là cần đạt tới ba mươi mốt người mới có thể vào được hang động số hai." Trần Mẫn Chi buông tay.
Thủ hạ hắn vốn có mười một người, đáng tiếc, sơ sẩy một chút, c·h·ế·t trong trận pháp, thêm Hồng Minh Nguyệt cùng Phượng Sân vừa đến, hiện giờ, số người trong hang động số ba... Bắc Thanh thiếu một người, còn mười người.
Đại Hạ thiếu Hạ Hầu Kỳ ba người, c·h·ế·t hai, tổng cộng sáu người.
Khai Cương vương phủ, c·h·ế·t một người, tổng mười người.
Thiên Giáp tông chỉ có Gia Cát Dịch một người.
Phượng Sân cùng đao Nô hai người.
Tổng cộng mọi người cộng lại là hai mươi chín người.
Ban đầu vào Tinh Túc động, mọi người đều nghĩ càng ít người càng tốt, như vậy đồ chia được mới nhiều.
Nhưng ai ngờ, điều kiện vào hang động số hai lại gian xảo như vậy, thế mà phải có ba mươi mốt người mới được vào.
Ba mươi mốt, một con số chẳng mang ý nghĩa gì.
Trần Mẫn Chi cản Phượng Sân lại, vì trước mắt một người rất khó cầu.
Dù sao những người rút trúng hang số ba và số bốn, gần như đều có mặt cả ở đây.
Dù là thế, vẫn chưa đủ người.
Trong tình huống bất đắc dĩ, Trần Mẫn Chi cùng Từ Luật đã từng nảy ý định, sẽ vào hang động số bốn cướp vài người lại đây.
Phượng Sân và Hồng Minh Nguyệt mấy người tới đúng là thời điểm, cho nên dù thế nào, Trần Mẫn Chi cũng sẽ không để Phượng Sân và đao Nô rời đi.
"Còn thiếu hai người, vừa nãy cùng Phượng vương ở chung, còn Lam Thải Nhi và cái con bé kia, đưa họ đi cùng là được." Hồng Minh Nguyệt ở bên cạnh nói, hang động số ba bị đoàn đại biểu Bắc Thanh cùng Trần Mẫn Chi chiếm trước, linh khí với linh đan đều không còn gì.
Hai viên cửu chuyển luân hồi đan đều lọt vào tay người khác, chuyến Tinh Túc động này, nếu cứ thế tay không mà về, Hồng Minh Nguyệt thật muốn tức đến nội thương.
Nàng bức thiết muốn vào hang số hai, cho dù đích thân quay lại, bắt Lam Thải Nhi với Tiểu Ô Nha về cũng được.
"Hai người họ không được vào hang số hai." Lăng Nguyệt mất tích, Phượng Sân lo lắng, trong tình hình này, hắn quyết không thể để Lam Thải Nhi và Tiểu Ô Nha gặp nạn.
Hồng Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Nàng chán ghét Phượng vương, vì hắn đã gây khó dễ cho nàng tại Phượng Minh trang, nàng càng chán ghét hơn, là Phượng vương thích Diệp Lăng Nguyệt.
Hồng Minh Nguyệt vừa muốn mở miệng mỉa mai, chợt nhận một ánh nhìn hằm hằm lạnh lẽo.
Nàng để ý ánh mắt Phượng Sân, khác hẳn với Phượng vương trước đây, như dã thú, có thể xé rách người trong nháy mắt.
Hồng Minh Nguyệt rùng mình, trong lòng vô cớ nổi lên hàn ý, nhất thời, lại quên mất trào phúng Phượng Sân.
"Ta nghĩ hay là nên tìm Kỳ ca ca đến." Thanh Bích công chúa cũng lên tiếng.
"Ta không ý kiến gì, miễn kiếm đủ hai người là được." Trần Mẫn Chi nghiền ngẫm nhếch môi, trông rất tà khí.
Từ Luật giữ im lặng, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Trong phút chốc, ý kiến các phe đều bất đồng.
Ngay lúc này, một giọng nói không nặng không nhẹ, phiêu tới.
"Không bằng thêm cả ta với chúng ta."
Thanh âm nhẹ bẫng, nhưng lọt vào tai Phượng Sân, như sấm sét, hắn đột ngột ngẩng đầu.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt thanh tú động lòng người, đứng cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời, khóe miệng mỉm cười, phảng phất như ánh nhật nguyệt tinh quang lúc ấy đều hội tụ nơi nàng, làm người không nỡ dời mắt.
Diệp Lăng Nguyệt thông qua cùng khắc vào hang động số ba, vừa đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của mọi người.
Nào ngờ nàng vừa mới lên tiếng, liền một hơi thở quen thuộc ập vào mặt.
"Phượng..." Nàng còn chưa nói hết lời, eo nhỏ đã bị một đôi tay như gọng sắt siết chặt trong lồng n·g·ự·c, Phượng Sân ngay trước mặt mọi người, không hề e dè ôm chặt nàng trong lòng.
Diệp Lăng Nguyệt có chút cứng người, nàng cảm nhận được hàng chục ánh mắt đều dồn vào nàng và Phượng Sân.
Chỉ xa cách một buổi, Phượng Sân lại thấy như cả trăm năm trôi qua, người trong lòng, tóc mềm mại, da thịt ấm áp mịn màng, khí tức quen thuộc, đúng là Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt của hắn, bình an trở về.
"Phượng Sân, ta không sao." Diệp Lăng Nguyệt lên tiếng, vội đẩy Phượng Sân.
Phượng Sân lúc này mới nhận ra phía sau còn có nhiều người đứng, hắn mới bình tĩnh buông tay, à mà, còn tỉ mỉ nhìn Diệp Lăng Nguyệt mấy lần, xác định nàng không tổn hao gì, trừ mặt có hơi ửng đỏ ra, hết thảy bình thường.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt đột ngột xuất hiện, nhìn lại cử chỉ của Phượng Sân và Diệp Lăng Nguyệt, thần sắc mọi người khác nhau, Từ Luật mang chút bất đắc dĩ, Thanh Bích công chúa với Hồng Ngọc Oánh nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng chửi hồ ly tinh.
Hồng Minh Nguyệt mặt sa sầm.
Trần Mẫn Chi thì như phát hiện ra đại lục mới, ngắm nghía Diệp Lăng Nguyệt từ trên xuống dưới.
Chưa kịp nhìn rõ, đã có bóng người cao lớn che mất tầm mắt Trần Mẫn Chi.
Thời còn ở Bắc Thanh, Phượng Sân và Trần Mẫn Chi coi như cũng từng giao thiệp vài lần.
Trước kia hắn chưa từng thấy Trần Mẫn Chi đáng ghét, nhưng hôm nay, không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy Trần Mẫn Chi liền nảy sinh cảm giác căm ghét.
"Diệp cô nương, thấy cô bình an trở về thì tốt. Chỉ là, thêm cô vào, chúng ta vẫn còn thiếu một người." Từ Luật khẽ ho vài tiếng, hóa giải bầu không khí lúng túng giữa mọi người.
"Thế nếu thêm nó thì sao?"
Diệp Lăng Nguyệt nói, giơ tay lên, lúc này mọi người mới để ý, trong tay Diệp Lăng Nguyệt còn xách theo một con vật nhỏ.
"Tiểu gia hỏa đáng yêu quá." Thanh Bích công chúa lúc này mới nhìn rõ Tiểu Chi Yêu, nhận ra trước kia con "chó tạp chủng" trong lời mình, hóa ra lại đáng yêu như vậy.
Thanh Bích mắt lấp lánh, muốn tiến lên ôm Tiểu Chi Yêu.
"Thanh Bích, Tiểu Chi Yêu không thích người lạ đến gần quá." Phượng Sân cản Thanh Bích công chúa, sau đó còn không từ bỏ, nhìn Tiểu Chi Yêu, thấy Tiểu Chi Yêu nhe răng gầm gừ với mình.
Thanh Bích công chúa giật mình.
"Ngọc khắc chỉ ghi ba mươi mốt, chứ cũng không nói nhất định phải ba mươi mốt người, nếu đủ người rồi, sửa sang một chút, là có thể vào hang động số hai." Từ Luật bàn với Trần Mẫn Chi, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trong lúc sửa sang, Phượng Sân hỏi thăm Diệp Lăng Nguyệt vài câu, Diệp Lăng Nguyệt không nói chuyện của Tuyết Phiên Nhiên, chỉ kể chuyện mình gặp Lạc quý phi, nhớ tới lời Lạc quý phi nói cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt chần chừ một lát, vẫn quyết định sau khi ra khỏi Tinh Túc động, sẽ nói chuyện này cho Phượng Sân.
Đang nói chuyện, Diệp Lăng Nguyệt thấy sau lưng, từng đợt lạnh lẽo, quay đầu lại thấy, Hồng Minh Nguyệt đang nhìn chằm chằm mình không rời.
"Ngươi thế mà vẫn chưa c·h·ế·t?" Hồng Minh Nguyệt nhìn gần Diệp Lăng Nguyệt.
"A ~ Minh Nguyệt công chúa chẳng lẽ vẫn còn muốn cướp cửu chuyển luân hồi đan của ta à? Ngươi đừng quên, bây giờ chúng ta là người trên cùng một thuyền, ba mươi mốt người, không thiếu một ai." Diệp Lăng Nguyệt cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận