Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 52: Tiểu bá vương cùng tiểu chi yêu "Quyết đấu " (length: 7816)

Tẩy Phục Nhi hy vọng hắn mau lớn, Tiểu Đế Sân liền mỗi ngày ăn thêm mấy bát cơm.
Tẩy Phục Nhi hy vọng hắn mạnh mẽ hơn, Tiểu Đế Sân liền ba bữa không kịp ngủ đều vùi đầu tu luyện.
Nhưng dù là như thế, Tiểu Đế Sân nhạy cảm vẫn thường xuyên phát hiện, Tẩy Phục Nhi luôn mang vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.
Tiểu Đế Sân nóng ruột a, bèn nghĩ cách làm Tẩy Phục Nhi vui lên.
Tiểu Đế Sân rất thông minh, nhưng vẫn đoán không ra tâm tư phụ nữ.
Hắn đành phải đi hỏi mấy vị sư tỷ, các sư tỷ nghe xong đồng thanh bảo, muốn làm phụ nữ vui, thì phải tặng quà.
Còn tặng gì thì tùy, xem nàng thiếu gì thì tặng cái đó.
Vừa khéo hôm đó, Tiểu Đế Sân về nhà, Tẩy Phục Nhi vô tình nói ra, Mộc Sảng có được chiếc áo choàng da hồ ly lửa, hễ rảnh lại thích khoe khoang trước mặt nàng.
Tẩy Phục Nhi chỉ vô tình buột miệng, Tiểu Đế Sân nghe một lần lại để tâm, hắn cảm thấy Tẩy Phục Nhi chắc chắn là thích áo choàng.
Tẩy Phục Nhi của hắn, sao có thể thua kém người khác, áo choàng da hồ ly lửa cấp năm cấp sáu thì là gì, hắn muốn săn cho Tẩy Phục Nhi một tấm da chồn ảnh hỏa cực phẩm.
Tiểu Đế Sân lại hỏi thăm Tứ sư huynh, nghe nói ở ngoại vi Cô Nguyệt Hải, có một mảnh băng nguyên, trên băng nguyên có một loài chồn ảnh hỏa.
Lông chồn ảnh hỏa của loài này là nguyên liệu may áo choàng tuyệt hảo, hơn nữa mặc quần áo làm bằng lông chồn thì ấm mùa đông mát mùa hè, khả năng phòng ngự cũng không tồi.
Tiểu Đế Sân nghe xong, lập tức muốn đi săn chồn.
Việc này dọa cho Tứ sư huynh một phen khiếp vía.
Chưa kể tuổi Tiểu Đế Sân còn nhỏ, theo quy định của Cô Nguyệt Hải, chỉ có đệ tử nội ngoại môn được chưởng giáo cho phép mới được ra vào Cô Nguyệt Hải.
Mà nói nữa, chồn ảnh hỏa rất khó săn, cho dù là Tứ sư huynh đây, cũng chưa chắc săn được.
Nhưng Tứ sư huynh mềm lòng, không chịu nổi Tiểu Đế Sân đòi hỏi quấy rầy, nhất là khi Tiểu Đế Sân đưa ra điều kiện, chỉ cần Tứ sư huynh chịu cùng hắn đi săn chồn, hắn sẽ mời Tứ sư huynh về nhà ăn cơm.
Nói đến chuyện ăn cơm, phần lớn đệ tử nội môn Cô Nguyệt Hải đều không ăn cơm.
Đặc biệt là đệ tử dưới trướng chưởng giáo Vô Nhai, tu vi đạt đến một mức nhất định rồi, chỉ cần dùng đan dược là no bụng được.
Nhưng từ khi Tiểu Đế Sân đến, quy tắc này đã bị phá vỡ.
Tiểu Đế Sân theo Diệp Lăng Nguyệt, mà Diệp Lăng Nguyệt lại là người học y, nàng chẳng quan tâm cái đạo lý vớ vẩn đan dược no bụng kia.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, tuổi của Tiểu Đế Sân bây giờ là tuổi lớn xác, các loại rau quả hái từ Hồng Mông Thiên, thêm một số linh thú, linh ngư nuôi dưỡng, mỗi ngày đều thay đổi kiểu chế biến cho Tiểu Đế Sân ăn.
Miệng Tiểu Đế Sân bị nuôi thành kén ăn rồi, càng không chịu ăn đan dược gì nữa.
Hắn dứt khoát ngày nào cũng mang theo “Hộp cơm Tẩy Phục Nhi” do Diệp Lăng Nguyệt làm, lên Vô Nhai phong ăn lấy ăn để.
Một lần, Tứ sư huynh vô tình thừa lúc Tiểu Đế Sân không để ý, ăn một bữa, con sâu thèm trong bụng liền bị triệu hồi bởi nguyên liệu nấu ăn cực phẩm từ Hồng Mông Thiên.
Tin tức này một đồn mười mười đồn trăm, rất nhanh năm vị sư huynh sư tỷ của Tiểu Đế Sân đều biết, Tẩy Phục Nhi nhà Tiểu Đế Sân tuy tu vi thực "phế", nhưng nấu ăn rất ngon, khó trách Tiểu Đế Sân cứ nhớ mãi không quên Tẩy Phục Nhi nhà mình.
Mọi người đều nhao nhao muốn đến nhà Tiểu Đế Sân một bữa ngon.
Nhưng Tiểu Đế Sân không chịu, hắn sống c·h·ế·t không chịu dẫn người về, bảo vệ Tẩy Phục Nhi nhà mình kín như bưng.
Vì vậy mấy vị sư huynh sư tỷ ngấm ngầm đánh cược, nếu ai là người đầu tiên đến nhà Tiểu Đế Sân làm khách, thấy được Tẩy Phục Nhi bảo bối của Tiểu Đế Sân, thì bốn người còn lại phải lấy ra một kiện linh khí thiên giai.
Bốn kiện linh khí thiên giai, cộng thêm sự hiếu kỳ bên ngoài món ngon hấp dẫn, cuối cùng Tứ sư huynh đành thỏa hiệp, nhân lúc chưởng giáo Vô Nhai cùng bốn vị trưởng lão khác nghị sự, lén lút chạy đi.
Nhưng ai ngờ, chồn ảnh hỏa quả thật khó nhằn, đi cả ngày trời, đừng nói chồn, đến lông chồn cũng không thấy một sợi.
"Tiểu Đế Sân, hay là thôi, chúng ta hôm khác lại đến."
Tứ sư huynh thấy gió trên tuyết nguyên càng ngày càng lạnh thấu xương, lại nhìn trời tối mờ mịt, theo kinh nghiệm, sắp có bão tuyết.
Nếu gặp phải bão tuyết, hắn và Tiểu Đế Sân sẽ phiền phức lớn.
"Không, đã đến thì phải có thu hoạch, chờ không phải là cách, ta có mang mồi nhử đến." Tiểu Đế Sân xem ra đã chuẩn bị, trước khi rời Cô Nguyệt Hải, còn cố ý đến đường Bình An hỏi thăm về tập tính của chồn ảnh hỏa.
Mùa này chính là mùa giao phối của chồn ảnh hỏa.
Muốn dụ chồn cái ra, tốt nhất là dùng chồn ảnh hỏa đực trưởng thành làm mồi, chỉ tiếc một lúc không dễ gì tìm được một con chồn đực.
Tứ sư huynh đang khó xử.
Bỗng thấy Tiểu Đế Sân không vội vàng, lấy ra một túi trữ vật.
Túi trữ vật của Tiểu Đế Sân, đương nhiên không phải loại túi bình thường, mà là quà sinh nhật Tẩy Phục Nhi tặng cho hắn vào dịp tròn một tuổi, sau khi hắn đột phá luân hồi ba đạo.
Tiểu Đế Sân tìm tòi trong túi trữ vật, bỗng lấy ra một cục trắng mềm mại.
Cục trắng mềm mại kia còn ngái ngủ hé mắt, đôi mắt lam lay láy bị bao phủ bởi một lớp sương mù, không chính là tiểu chi yêu sao.
Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, tiểu chi yêu run lập cập, cả người lông dựng lên.
“Chi nha ( Tiểu bá vương! )”
Tiểu chi yêu vừa thấy cái mặt shota càng ngày càng yêu nghiệt của Tiểu Đế Sân, ý thức được không ổn, nhào một vòng, muốn trốn đi.
Nói đến thì, Diệp Lăng Nguyệt sau khi vào đường Dã Luyện, ngày tháng ổn định, liền thả tiểu chi yêu và tiểu ô nha ra bất cứ lúc nào.
Tiểu Đế Sân cũng đã rất quen với việc trong nhà có hai tiểu gia hỏa cùng với Tiểu Tù Thiên ở cùng.
Tiểu chi yêu lúc đầu thấy Tiểu Đế Sân, nước mắt lưng tròng, cảm động muốn khóc thét.
Vì Tiểu Đế Sân trông quá giống Phượng mỹ nhân mà tiểu chi yêu yêu nhất (đương nhiên người yêu nhất vẫn là chủ nhân, thứ hai là tiểu ô nha).
Về tính cách, Tiểu Đế Sân là một đứa bé hiểu chuyện và rất quan tâm người khác, điểm này cũng rất giống Phượng mỹ nhân.
Nhưng chẳng bao lâu sau, sự cảm động của tiểu chi yêu biến mất không còn tăm hơi.
Bởi vì nó phát hiện, sự hiểu chuyện quan tâm của Tiểu Đế Sân, tất cả đều chỉ tồn tại trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, chỉ cần Diệp Lăng Nguyệt không có mặt, hoặc một số thời khắc (ví dụ lúc ngủ, đặc biệt khi Tiểu Đế Sân ngủ chung với Diệp Lăng Nguyệt), Tiểu Đế Sân sẽ thừa lúc Diệp Lăng Nguyệt ngủ, ném tiểu chi yêu thích trèo giường càng xa càng tốt.
Hành động kia chẳng khác gì quỷ đế đáng sợ Vu Trọng, trong cảm nhận của tiểu chi yêu, Tiểu Đế Sân là điển hình nửa thiên sứ nửa ác ma!
Đây không phải, nó chỉ vừa lỡ hôm qua, nhân lúc hắn không để ý, lén lút khóc lóc kể lể "tội ác" của Tiểu Đế Sân với chủ nhân, thì tên tiểu bá vương thù dai này đã dẫn nó đến cái nơi băng thiên tuyết địa, đến một bóng ma cũng không có này rồi.
Tiểu chi yêu đau khổ muốn chết, gầm gừ vài tiếng với Tiểu Đế Sân, liền chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng Tiểu Đế Sân đã sớm đề phòng, túm lấy đuôi nó, lôi đến bịt kín miệng hang của chồn ảnh hỏa gần đó.
“Tiểu chi yêu, đi dụ chồn ảnh hỏa cái ra đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận