Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 938: Tiểu gia hỏa cũng không là dễ trêu! (length: 7808)

Việc giao Tiểu Đế Sân cho Diệp Lăng Nguyệt nuôi dưỡng, đối với Thanh Phong công chúa mà nói, không thể nghi ngờ là một quyết định vô cùng khó khăn.
Là một người mẹ, trong tình huống con trai khó khăn lắm mới tìm lại được, Thanh Phong công chúa đã từng ích kỷ nghĩ rằng sẽ mang Phượng Sân bên cạnh chăm sóc để con trưởng thành, bù đắp cho nàng và Phượng Lan những năm trước kia đã không ở bên Phượng Sân những tiếc nuối của tuổi thơ.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Đế Sân mới vừa rồi rất dựa dẫm vào Diệp Lăng Nguyệt, cùng với sự kiên cường Diệp Lăng Nguyệt biểu hiện ra, Thanh Phong công chúa đã do dự.
Gạt qua một bên chuyện Diệp Lăng Nguyệt là con dâu của mình, Thanh Phong công chúa thật sự rất thưởng thức Diệp Lăng Nguyệt.
Bởi vì các nàng là cùng một kiểu người, đều từng trải qua gian khổ, nhưng lại không bị đánh gục trong gian khổ.
Nàng nhìn ra được, cho dù Diệp Lăng Nguyệt có chút không quen với sự xuất hiện của Tiểu Đế Sân, nhưng niềm vui và tình thương trong đáy mắt nàng thì lại rất dễ thấy.
“Thanh Phong công chúa, người thật sự nguyện ý giao hắn cho ta sao... Nhưng mà ta thậm chí không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Tiểu Đế Sân, tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, hàng mi dài như cánh bướm, hơi rung rinh.
Dù là ngủ, tay hắn vẫn nắm chặt lấy Diệp Lăng Nguyệt, như thể trong tay nàng là cả thế giới của hắn vậy.
"Ta tin rằng, Tiểu Đế Sân cũng muốn ở bên ngươi hơn. Trong này có một vài thứ Phượng Sân dùng khi còn nhỏ, đều vẫn còn mới, ngươi hãy nhận lấy đi. Mấy ngày này, ta vẫn còn ở Hạ Đô, về những việc chăm sóc trẻ con, ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt.”
Thanh Phong công chúa nói, lấy từ trên người ra một cái túi trữ vật.
Cứ như vậy, việc chăm sóc Tiểu Đế Sân liền rơi xuống trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là so với việc bàn giao với Thanh Phong công chúa và những người khác, Diệp Lăng Nguyệt càng đau đầu hơn về chuyện làm sao nói cho người nhà họ Diệp về lai lịch của Tiểu Đế Sân, đặc biệt là ông ngoại bảo thủ của nàng - Diệp Cô.
Chuyện của Tiểu Đế Sân, nàng cần phải nói thẳng với vợ chồng Thanh Phong, nhưng lại không thể nói với người nhà họ Diệp.
Một buổi sáng sớm, trong phủ họ Diệp, một tiếng rống như sấm nổ vang lên.
Mọi người trong phạm vi mấy dặm xung quanh Diệp phủ đều nghe thấy tiếng của lão thái gia, điều khiến đám người hầu kinh ngạc là, người mà lão gia tử tức giận đến thế, lại chính là Diệp Lăng Nguyệt, người vẫn luôn được lão gia tử yêu thích.
"Cái gì! Ngươi nói ngươi nhặt được một đứa bé bị bỏ rơi, còn định nhận nuôi nó! Ta nói cháu gái ngoan, con cũng đừng có hồ đồ, con là một khuê nữ chưa gả, sao có thể nuôi trẻ con? Con thân mình còn là một đứa trẻ đấy!" Diệp Cô một ngụm phun trà trong miệng ra, hai mắt trợn tròn như mắt chuông đồng.
Đó là kiểu nói gì vậy, cháu gái mình mới vừa tròn mười lăm tuổi, hơn nữa còn chưa kết hôn, cái tuổi này mà mang theo một đứa trẻ sơ sinh, nếu bị người khác phát hiện, còn không biết sẽ nói những lời xằng bậy gì nữa.
"Ông ngoại, con đã nghĩ kỹ rồi, đứa trẻ này hợp ý với con, nó lẻ loi một mình, con thực sự không yên lòng.”
Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể thuận miệng bịa một lời nói dối.
Nói rằng Tiểu Đế Sân là do nàng sáng nay ra cửa, vô tình thấy ở trước ngưỡng cửa.
"Dù có hợp ý đi chăng nữa, cũng không thể cả đời nuôi nó. Cháu gái ngoan, là con gái, thanh danh quan trọng lắm, dù con và Phượng gia chủ đã đính hôn, nhưng con vẫn nên để ý đến cái nhìn của người khác một chút. Con xem có được không, hãy giao đứa bé này cho ta, ta sẽ tìm một vú em có kinh nghiệm, cho nó ở gửi tại Diệp gia. Con cứ yên tâm, với địa vị và thực lực của Diệp gia bây giờ, đảm bảo nó sẽ không chịu nửa phần uất ức."
Diệp Cô nói, liền muốn sai người bế Tiểu Đế Sân đi.
Bởi vì Tiểu Đế Sân cực kỳ quấn Diệp Lăng Nguyệt, gần như là mười hai tiếng mỗi giây mỗi phút đều không chịu rời khỏi tầm mắt của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đành làm riêng một cái giỏ tre nhỏ, đặt tiểu gia hỏa vào trong.
Diệp Cô vừa muốn sai người bế hắn đi, Tiểu Đế Sân liền thò đầu ra trong giỏ trúc, hai bàn tay mũm mĩm, kéo tóc của Diệp Lăng Nguyệt, hiển nhiên là không hài lòng vì Diệp Lăng Nguyệt đã phớt lờ hắn quá lâu.
Tên nô bộc kia vừa mới bước lên phía trước, chuẩn bị bế Tiểu Đế Sân, ai ngờ tiểu gia hỏa vung "móng vuốt nhỏ" lên, không khách khí đánh bật tay của tên đầy tớ kia ra.
Không chỉ có vậy, đôi mắt màu vàng kim như có ma lực thần bí, trừng mắt nhìn tên nô bộc kia.
Tên nô bộc chỉ cảm thấy đầu gối toàn thân mềm nhũn ra, vô ý thức quỳ xuống.
"Y y nha nha."
Tiểu Đế Sân bĩu môi, tiếp tục vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của Diệp Lăng Nguyệt, chơi quên cả trời đất.
Diệp Cô bị hành động của Tiểu Đế Sân làm cho hoảng sợ, lại cẩn thận nhìn kỹ lại, lúc này mới nhìn rõ hình dáng của tiểu gia hỏa.
Vốn nghĩ đứa “bé bị bỏ rơi” này sẽ là một đứa trẻ bẩn thỉu tàn tật, nhưng bây giờ vừa thấy.
Tiểu gia hỏa có khuôn mặt tròn trịa như ngọc, đôi mày thanh tú, so với bất kỳ đứa trẻ nhỏ nào mà Diệp Cô từng gặp cũng đều tuấn tú hơn, hơn nữa tuổi của hắn tuy còn nhỏ, nhưng quanh người lại có một loại khí thế tự nhiên hình thành.
Trời ạ, đây đâu phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi bình thường.
Diệp Cô lẩm bẩm, càng thêm nghi ngờ về thân phận của Tiểu Đế Sân.
Nhưng Diệp Cô biết rõ tính tình cháu gái của mình, miệng của nàng cứng như con trai của Hà bá ngàn năm, chuyện nàng không muốn nói thì dù có cậy cũng không cậy ra được.
"Ông ngoại, người cũng thấy đấy, đứa trẻ này sợ người lạ, người khác khó mà đến gần. Chuyện nhận nuôi nó, con đã thương lượng với người Phượng phủ rồi. Thanh Phong công chúa cũng định nhận nó làm con trai." Diệp Lăng Nguyệt khuyên bảo nhẹ nhàng, nói hết lời, cuối cùng cũng qua loa tắc trách cho qua chuyện với Diệp Cô.
Vài ngày sau, đợi đến khi năm âm lịch cũ qua đi.
Tháng Giêng sắp đến, Thanh Phong công chúa và Phượng Lan rời khỏi Diệp gia, trước khi đi, nàng lại dặn dò Diệp Lăng Nguyệt vài việc, lúc này mới yên lòng rời đi.
Không lâu sau khi Thanh Phong công chúa đi, chuyện Diệp Lăng Nguyệt nhận nuôi một đứa bé bị bỏ rơi, vẫn là lan truyền nhanh chóng trong Diệp gia.
Dù hiện giờ địa vị của Diệp Lăng Nguyệt ở Diệp gia không hề tầm thường, nhưng ngoài Diệp Ngân Sương và Diệp Lưu Vân, những người có quan hệ tốt với nàng, và mấy vị trưởng bối ra, có không ít người bắt đầu sau lưng Diệp Lăng Nguyệt chỉ trỏ, chuyện mà trước đây Diệp Cô đã lo lắng, vẫn cứ xảy ra.
Thậm chí còn có người nói sau lưng rằng, Tiểu Đế Sân căn bản không phải là một đứa bé bị bỏ rơi gì, mà là Diệp Lăng Nguyệt vụng trộm với người ta rồi sinh ra đứa con riêng.
Lời đồn đại, rơi vào tai của tiểu Chi Yêu, nó còn âm thầm bên trong giở trò để đại hoàng đi dạy dỗ hung hăng kẻ tung tin đồn nhảm, nhưng đó vẫn chỉ là trị ngọn không trị gốc.
Hơn nữa, Diệp Cô cũng nhiều lần hỏi han, Phượng Sân đi đâu.
Để tránh cho thân thế thật sự của Tiểu Đế Sân bị lộ ra ánh sáng, Diệp Lăng Nguyệt âm thầm tính toán, cũng đến lúc rồi, nên rời khỏi Diệp phủ.
Chuyện này, càng làm cho Diệp Lăng Nguyệt thêm kiên quyết ý nghĩ, mau chóng làm Tiểu Đế Sân trưởng thành.
Chỉ là nhất thời, nàng cũng chưa có ý kiến gì, sau khi rời khỏi Hạ Đô, nên đi đâu.
Trong khoảng thời gian này, Diêm Cửu vẫn không có chút tin tức nào.
Sau khi luyện hóa ra Tiểu Đế Sân, đỉnh linh tự biết đuối lý, hoặc có lẽ việc luyện chế nhục thân thực sự đã hao phí quá nhiều linh khí, lần này, đỉnh linh vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, dù cho Diệp Lăng Nguyệt có kêu gọi thế nào đi chăng nữa, cũng đều chưa tỉnh lại.
Đỉnh linh chưa tỉnh, Diệp Lăng Nguyệt liền không thể nghĩ ra cách, làm Tiểu Đế Sân lớn nhanh lên được.
Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt khổ não vì không có ý tưởng, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận