Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 365: Tà ác phương sĩ (length: 7981)

Diệp Lăng Nguyệt tỉ mỉ xem xét t·h·i thể phu quân của Thu Lục Nương, thấy ở phía dưới bên trái đùi có một vết cắn của loài thú.
Nhưng vết thương này cũng không đến mức trí m·ạ·n·g.
“Đáng tiếc chỉ có một viên đan dược, lúc đó lại bị phu quân Thu Lục Nương dùng rồi, không có đan dược, chúng ta không còn cách nào tra rõ ràng, rốt cuộc có phải vì đan dược mà c·h·ế·t hay không.” Thôi phó tổng quản đứng bên cạnh xem, lắc đầu ngao ngán.
“Thôi phó tổng quản, ngươi trước đi hỏi xem, viên đan dược của Lục Nương là mua của ai, ở đâu, còn nữa, gọi tất cả các phương sĩ của Phương Sĩ phủ ra đây. Để Thu Lục Nương nhận diện.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt phái Thôi phó tổng quản đi, lại lần nữa xem xét t·h·i thể phu quân của Lục Nương.
Thôi phó tổng quản nói không sai, đan dược đã vào bụng, muốn kiểm tra, đích thực không dễ dàng.
Cũng may, ta có cách xác minh rõ ràng, viên đan dược kia rốt cuộc có phải của Phương Sĩ phủ hay không.
Diệp Lăng Nguyệt nín thở, rót vào t·h·i thể phu quân của Lục Nương.
Rất nhanh da thịt biến mất, mạch m·á·u và nội tạng hiện rõ trong ý thức của Diệp Lăng Nguyệt, sau một hồi lục soát, Diệp Lăng Nguyệt ở dạ dày t·h·i thể phu quân Lục Nương, p·h·át hiện một viên đan dược còn chưa hoàn toàn tiêu hóa.
Lục Nương nói phu quân nàng ăn đan dược không lâu liền p·h·át t·á·c, thêm nữa hắn c·h·ế·t không quá mấy canh giờ, Diệp Lăng Nguyệt lúc đó đã hoài nghi, đan dược vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn.
Dùng đỉnh tức lấy viên đan dược kia ra ngoài, sau khi Diệp Lăng Nguyệt kiểm tra, p·h·át hiện viên đan dược kia không phải là của Phương Sĩ phủ.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi nhậm chức chưởng đỉnh Phương Sĩ phủ, vì dễ quản lý, liền thực hiện cải cách, trong đó có một điều, phàm là đan dược luyện chế của Phương Sĩ phủ đều dùng tinh thần lực in dấu sẽ có lưu hai chữ "Đan đô".
Nhưng viên đan dược lấy ra từ dạ dày phu quân Lục Nương, bên trong không hề có bất cứ chữ nào.
“Chưởng đỉnh, đã hỏi rồi, Thu Lục Nương nói viên đan dược là nàng làm trà nương trong một quán trà thì có một phương sĩ mặc áo phương sĩ bán cho, giá năm mươi lượng bạc. Nàng cũng xác nhận rồi, phương sĩ kia không phải người của Phương Sĩ phủ. Thật ra đại nhân, ngươi cũng không cần tốn công hao tâm như vậy, chuyện treo đầu dê bán t·h·ị·t c·h·ó này, ở Hạ Đô trước kia cũng thường xảy ra.” Thôi phó tổng quản biết chuyện không phải người của Phương Sĩ phủ làm, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nàng làm phó tổng quản Ngự Y viện gần hai mươi năm, chuyện gì mà chưa từng gặp.
Đan dược đối với các quý tộc đại thần và hoàng tộc mà nói, cũng như cơm ba bữa, đã thành thói quen.
Nhưng đối với dân thường, đó là đồ có giá, người bình thường muốn mua một viên đan dược phẩm cấp thấp, cũng khó như lên trời.
Thu Lục Nương cũng vì cứu phu quân, nhưng lâm vào đường cùng, nên đành liều thử, ai ngờ không giữ được m·ạ·n·g chồng, trái lại c·h·ế·t người, chuyện cả người lẫn của đều không còn này, ở dân gian không phải là ít.
“Đã là chuyện thuốc giả xảy ra ở Đan Đô, chính là chuyện của Phương Sĩ phủ, nếu không triều đình phái ta đến làm chưởng đỉnh để làm gì. Ngươi xem viên đan dược này.” Đầu ngón tay Diệp Lăng Nguyệt bắn ra, viên đan dược còn chưa tiêu hóa hết liền rơi vào tay Thôi phó tổng quản.
Sau khi nhìn viên đan dược, rất nhanh sắc mặt Thôi phó tổng quản thay đổi.
“Ngươi cũng p·h·át hiện rồi, viên đan dược này, ngoài việc không có đan ấn của Phương Sĩ phủ, các thành phần khác đều giống y đúc đan dược của Phương Sĩ phủ, sở dĩ ăn c·h·ế·t người, không phải vì đan dược mà là do không đúng bệnh dùng thuốc. Phu quân của Lục Nương do bị thương, mất nhiều m·á·u, trong tình huống này, nên dùng bổ huyết đan, nhưng phương sĩ giả kia lại bán cho Lục Nương là tán huyết hoạt huyết ứ đan. Nên phu quân Thu nương mới tạng phủ xuất huyết, cuối cùng không cứu chữa nổi mà qua đời.” Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày không thôi.
Nàng không ngờ rằng, dân gian lại có người hoàn toàn không hiểu gì về y lý, lý thuyết y học mà dùng thuốc lung tung, thế mà lại làm c·h·ế·t một mạng người s·ố·n·g sờ sờ.
Năm mươi lượng bạc, đối với các quý tộc mà nói chẳng qua là một bữa ăn hay vài chén trà, nhưng đối với một gia đình bình dân mà nói, lại là một nỗi đau xót cả đời.
Sự thật được thông báo cho người nhà Thu Lục Nương, nàng ôm hai đứa con còn chưa trưởng thành, khóc đến c·h·ế·t đi s·ố·n·g lại.
Lam Thải Nhi đứng bên cạnh thấy vậy cũng lau nước mắt, còn rút một trăm lượng bạc đưa cho Thu nương làm chi phí mai táng.
“Lăng Nguyệt, chuyện này ngươi nhất định phải quản, việc người dân tự do bán đan dược, sẽ hại c·h·ế·t càng nhiều dân lành vô tội.” Tính cách ghét cái ác của Lam Thải Nhi lúc này, thể hiện hết sức nhuần nhuyễn.
“Chuyện này ta cũng đã bàn với Thôi phó tổng quản rồi, đã đến lúc phải bắt đầu dẹp những kẻ tà đạo hoành hành ở Đan Đô.” Diệp Lăng Nguyệt gõ ngón tay mạnh lên mặt bàn.
Thời gian Diệp Lăng Nguyệt đến Đan Đô đã hơn một tháng, cũng biết sơ qua tình hình ở Đan Đô.
Gần đây ở Đan Đô, có không ít phương sĩ tà ác đến từ vùng Trung Nguyên, ở địa phương bán đan dược kém phẩm chất, xem b·ệ·n·h, không chỉ thế, những kẻ tà đạo này còn trục lợi lớn, thậm chí lén lút bán ra một số linh khí.
Những linh khí này rơi vào tay người dân bình thường, rất dễ dẫn đến sự việc b·ạ·o· ·l·ự·c.
Diệp Lăng Nguyệt vì chuyện này còn tìm đến Tô tướng quân, nhưng sau khi nghe xong Tô tướng quân tiếc nuối nói, hắn cũng lực bất tòng tâm.
“Diệp chưởng đỉnh, không phải ta không muốn giúp ngươi. Ngươi cũng thấy đấy, thời gian này, thú loạn thường xuyên xảy ra ở Tây Hạ Bình Nguyên, bản tướng quân vừa muốn bảo vệ thành trì, vừa phải hộ tống đan dược đến từng thành trì, binh lực trong Đan Đô vốn không đủ. Lúc này ngươi lại muốn nhân thủ, bản tướng quân cũng thực sự là hữu tâm vô lực.” Tô tướng quân cự tuyệt rất theo lẽ thường.
Lời đã nói đến nước này, Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể rời khỏi phủ tướng quân.
Từ khi Diệp Lăng Nguyệt đuổi mười mấy phương sĩ đi, quan hệ giữa phủ tướng quân và Phương Sĩ phủ đã xuống dốc không phanh.
Diệp Lăng Nguyệt cũng biết, Tô Mục lần này rõ ràng là công báo tư thù.
Sau khi về đến Phương Sĩ phủ, Diệp Lăng Nguyệt liền ban bố hai mệnh lệnh, một là từ ngày mai, khống chế toàn bộ than lương của Đan Đô, thứ hai là mở y đường.
Thôi phó tổng quản vẫn không rõ dụng ý cụ thể của Diệp Lăng Nguyệt.
“Dù là Phương Sĩ phủ hay tà đạo, luyện đan và luyện khí đều cần than lương, khống chế số lượng than lương trong thành, cũng như khống chế những phương sĩ tà ác luyện đan luyện khí. Còn về y đường, là để cung cấp cho người dân một nơi tốt hơn để xem b·ệ·n·h mua đan dược. Mỗi ngày chúng ta chỉ cần điều động hai đến ba phương sĩ đến y đường ngồi khám bệnh, những phương sĩ này sẽ nhận được thù lao tương tự như khi luyện đan. Rồi lấy những đan dược phẩm cấp thấp đã luyện chế và đan dược chất đống lâu ngày trong kho miễn phí phát cho dân chúng, một thời gian sau, tự nhiên sẽ không ai đến chỗ phương sĩ tà ác mua đan xem b·ệ·n·h.” Sau khi Diệp Lăng Nguyệt tuyên bố mệnh lệnh, Thôi phó tổng quản lập tức khua chiêng gõ trống tiến hành.
Một trận đấu đá công khai và ngấm ngầm giữa Phương Sĩ phủ và những phương sĩ tà đạo Trung Nguyên chính thức bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận