Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 129: Đại ấp trứng phượng hoàng trứng (length: 8986)

Chương 129: Đại ấp trứng phượng hoàng
Sau khi Sơn Hải bang bị hủy diệt, Diệp gia cùng Diệp Lăng Nguyệt đều có hơn nửa năm ngày tháng yên ổn.
Quỷ đế Vu Trọng cũng mất tích, theo thời gian trôi qua, Ly thành lại khôi phục sự bình lặng như xưa.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đột phá hậu thiên, cũng chưa hề hảo hảo luyện võ, nhân lúc khoảng thời gian này, nàng ngoài việc cùng Lam Thải Nhi luận bàn một chút, thời gian còn lại chính là ở trong Hồng mông thiên, chế chút cầu vồng ngũ trân nhưỡng, trồng dược thảo, lại dùng đỉnh tức giúp trứng phượng hoàng nhỏ loại bỏ độc rắn.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lăng Nguyệt lại lĩnh ngộ quỷ môn mười ba châm thứ hai, quỷ ngữ.
Khác với châm thứ nhất “Bảy bước ngã”, quỷ môn mười ba châm thứ hai “Quỷ ngữ”, sẽ khiến người trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng nghĩ gì, miệng sẽ thành thật trả lời nấy, hành vi nói chuyện đều hoàn toàn mất khống chế, là một lợi khí ép cung dụ dỗ rất tốt.
Sau khi lĩnh ngộ được châm thứ hai, long tiên châm của Diệp Lăng Nguyệt, cũng từ ban đầu chia làm ba, biến thành chia làm sáu, uy lực khi sử dụng cũng tăng lên rất nhiều.
Sáu châm cùng phóng ra, thậm chí có thể thoáng chốc xuyên thủng một bộ chiến giáp hoàng giai.
Một ngày này, Diệp Lăng Nguyệt luyện tập xong quỷ môn mười ba châm, giống như thường ngày, dùng đỉnh tức chữa trị cho trứng phượng hoàng nhỏ.
Sau hơn nửa năm liên tục trị liệu, vết độc trên trứng phượng hoàng nhỏ đã hoàn toàn biến mất.
Nó hiện giờ nhìn qua, không khác gì một quả trứng bình thường, chỉ có điều kích thước nhỏ hơn rất nhiều so với trứng phượng hoàng bình thường.
"Chi nha!" Tiểu Chi Yêu từ lúc bị Diệp Lăng Nguyệt “Chỉ trứng vì hôn” sau, vẫn luôn rất sốt sắng đến trứng phượng hoàng nhỏ.
Mắt thấy vết độc khó coi kia trên trứng phượng hoàng cuối cùng cũng biến mất, Tiểu Chi Yêu vui mừng huơ tay múa chân.
"Vết độc thì đã chữa khỏi rồi, bất quá không biết trứng phượng hoàng cần ấp bao lâu?" Diệp Lăng Nguyệt có chút đau đầu, nàng gặp một vấn đề khó giải quyết, có trứng phượng hoàng rồi, thì phải ấp thế nào?
Nàng đâu phải là gà mái.
Hay là nói, nàng phải đến tiệm linh thú tìm xem thử, xem có loài linh điểu bậc cao nào không, có lẽ có thể giúp một tay ấp trứng phượng hoàng nhỏ.
"Tiểu Chi Yêu, chúng ta tạm thời không có cách nào ấp trứng phượng hoàng nhỏ, phải tìm con chim lớn thôi." Diệp Lăng Nguyệt đại khái nói cho Tiểu Chi Yêu biết điều kiện cần để ấp, Tiểu Chi Yêu nghe mà ngơ ngác.
Vì thế, Diệp Lăng Nguyệt còn chuyên môn chạy đến tiệm linh sủng Ly thành tìm một phen.
Ở Đại Hạ, nuôi dưỡng linh sủng vẫn còn rất thịnh hành, nhà giàu cùng nhà quan, đều thịnh hành nuôi trong nhà mấy con linh thú hung hãn, vừa có thể phòng thân, lại có thể khoe mẽ.
Bất quá, mua linh sủng cũng có quy củ, thông thường thì giá trứng linh sủng là đắt nhất, còn linh sủng trưởng thành vì tính hoang dã khó thuần nên giá lại thấp hơn một chút.
Một vài tiểu thư thì thích mấy con linh thú có vẻ ngoài đáng yêu, xinh xắn nhanh nhẹn.
Cho nên, khi mang theo Tiểu Chi Yêu đi vào tiệm linh sủng, thấy Tiểu Chi Yêu dáng vẻ đáng yêu vô cùng, mấy tiểu thư phu nhân đang chọn mua trứng linh sủng ở đó, đều xúm lại.
Diệp Lăng Nguyệt vất vả lắm mới thoát khỏi đám phụ nữ lắm lời kia, hỏi lão bản xem có linh điểu giống cái trung giai hoặc cao giai nào không.
"Tiểu thư, cô vận may không tệ, tiệm ta vừa bắt được một con chim hải âu lớn giống cái tứ giai, bất quá giá thì không hề rẻ, hơn nữa con chim hải âu lớn kia lại hung dữ." Lão bản tiệm linh sủng dẫn Diệp Lăng Nguyệt đến khu nuôi nhốt phía sau.
Chim hải âu lớn là một loại linh điểu sinh sống ở vách núi trời cao, tốc độ bay nhanh, rất giỏi bổ nhào xuống tấn công, thông thường thì loài linh sủng này đều bị quân đội thu mua, dùng làm lính canh.
Con chim hải âu lớn này, toàn thân trắng muốt, chỉ có phần đầu có một vòng lông đen, một đôi mắt nâu, luôn cảnh giác với môi trường xung quanh.
Nó được đưa đến tiệm linh sủng hơn mười ngày, vẫn hung dữ như cũ, mấy người nuôi nhốt đều bị nó mổ bị thương, khiến cho lão bản tiệm linh sủng cũng không dám đưa ra bán, nếu mà thuần hóa không được, cũng chỉ có thể giết làm thịt.
Vừa nghe có tiếng người đến gần, con chim hải âu lớn kia liền cảnh giác, ngóc đầu lên.
Thấy người lạ đến gần, nó như gà chọi vậy, trong cổ họng phát ra tiếng quái dị gồ gồ.
"Khách nhân, đừng đi lên phía trước, tên này sẽ tấn công người đấy, mổ một phát là rơi một miếng thịt người đấy, hung lắm." Lão bản tiệm linh sủng không dám tiến lên nữa.
"Tiểu Chi Yêu, đến lúc ngươi phát huy rồi." Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn Tiểu Chi Yêu nhà mình.
Có Tiểu Chi Yêu rồi, Diệp Lăng Nguyệt cũng phát hiện ra, nhóc con tuy tinh nghịch, tham ăn, cũng chẳng có năng nhẫn gì lớn, nhưng nó trong lĩnh vực thuần thú, hình như có thiên phú đặc biệt.
Điểm này, có thể thấy một chút ở Đại Hoàng.
Đại Hoàng đối với Tiểu Chi Yêu, thực sự là nói gì nghe nấy, linh thú bình thường, thấy Tiểu Chi Yêu, cũng đều nhường đường tránh, không biết con chim hải âu lớn tứ giai này sẽ thế nào đây?
Vừa thấy có sân để mình phát huy, Tiểu Chi Yêu cực kỳ đắc ý.
Nó đắc ý rung rung đôi chân ngắn, rồi tự nhận là tiêu sái vô cùng chấp hai tay sau lưng, nghênh ngang đi về phía chim hải âu lớn.
Lão bản tiệm linh sủng còn định ngăn lại, lại bị Diệp Lăng Nguyệt dùng một động tác im lặng trấn trụ.
Chim hải âu lớn ban đầu vẫn có chút cảnh giác, vừa thấy Tiểu Chi Yêu, liền vỗ cánh, định quạt nó một phát bay đi.
Nhưng lúc này, Tiểu Chi Yêu bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng kêu.
Nghe được tiếng kêu kia, đầu của chim hải âu lớn luôn ngẩng cao lên, rũ xuống, cánh cũng cụp lại, trong cổ họng phát ra tiếng cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Chiêu này của Tiểu Chi Yêu, khiến lão bản tiệm linh sủng ghen tị đỏ cả mắt, con nhóc này, không hề đơn giản.
Thành rồi, Diệp Lăng Nguyệt trong lòng vui mừng.
Nàng lấy trứng phượng hoàng ra, đi lên phía trước, định để chim hải âu lớn giống cái giúp ấp trứng phượng hoàng.
Nhưng ai ngờ, vừa thấy trứng phượng hoàng, chim hải âu lớn liền sợ tới mức hồn phi phách tán, đừng nói là ấp, trực tiếp trốn vào góc, không ngừng run rẩy.
"Chi nha?" Tiểu Chi Yêu thấy vậy, làm động tác bất lực, đi đến trước mặt Diệp Lăng Nguyệt.
Không ấp được sao?
Diệp Lăng Nguyệt hiểu ý Tiểu Chi Yêu, phượng hoàng chính là vua của bách điểu, linh điểu khác, dù là cửu giai linh điểu, cũng không dám chạm vào trứng phượng hoàng.
Xem ra, muốn nhờ chim hải âu lớn này giúp, là không thể nào rồi.
Diệp Lăng Nguyệt tiếc nuối cất trứng phượng hoàng đi.
"Khách nhân, thật xin lỗi, cái đồ bỏ đi này, tôi đã bảo nên làm thịt nó đi." Lão bản tiệm linh sủng thấy tiền đến tay không cánh mà bay, rất đau lòng.
Bỗng, lão bản tiệm linh sủng đón nhận một ánh mắt tức giận, Tiểu Chi Yêu làm động tác mài răng.
"Lão bản, ta mua con chim hải âu lớn này." Tuy không có cách nào dùng chim hải âu lớn ấp trứng phượng hoàng, nhưng vừa nãy, Tiểu Chi Yêu đã nói cho nàng, con chim hải âu lớn này vừa làm mẹ không lâu, trong ổ của nó, còn một tổ chim hải âu nhỏ đang kêu đòi ăn.
Cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt dùng giá cao bảy trăm lượng bạc mua đi con chim hải âu lớn này.
Được bạc rồi, lão bản tiệm linh sủng cười toe toét, vừa giao con chim hải âu lớn kia cho Diệp Lăng Nguyệt, vừa nói.
"Tiểu thư, trứng kia của cô, hẳn là trứng linh điểu cao giai đi, loại trứng này, nếu như tìm không thấy linh điểu ấp, người cũng có thể ấp. Chỉ cần đặt trứng chim ở chỗ ấm áp, liên tục ba mươi ngày, sẽ có tỷ lệ ấp thành công." Lão bản tiệm linh sủng đừng nói là trứng phượng hoàng, ngay cả phượng hoàng cũng chưa từng thấy qua, tự nhiên không nhận ra đó là trứng phượng hoàng trong truyền thuyết.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Tiểu Chi Yêu nghe điều kiện ấp trứng xong, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn và vui sướng.
Sau khi rời tiệm linh sủng, Diệp Lăng Nguyệt đến vùng ngoại ô, thả con chim hải âu lớn giống cái kia đi.
"Lần sau khôn khéo lên chút, mau về đi thôi, các con của ngươi còn đang đợi đấy." Diệp Lăng Nguyệt ném chim hải âu lớn lên trời, chim hải âu lớn mở cánh, bay vòng quanh đầu Diệp Lăng Nguyệt mấy vòng, lúc này mới huýt một tiếng dài, như một mũi tên, xé gió mà đi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận