Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 203: Dám đả thương nàng thủ hạ (length: 7885)

Chương 203: Dám đả thương thủ hạ của nàng
Khi ánh bình minh đầu tiên của phương Đông nhuộm đỏ ráng trời, Diệp Lăng Nguyệt tu luyện một đêm trong Hồng Mông Thiên, bước ra khỏi không gian ấy.
Bên ngoài, Yến Triệt đã chờ sẵn.
“Môn chủ, chuyện người bảo ta điều tra đã rõ. Yểu Tần kia là do Hồng Phóng dâng lên cho Hạ đế trong một lần đi săn cách đây vài tháng.” Hôm qua, vừa về đến phủ, Diệp Lăng Nguyệt đã gọi Yến Triệt đến để dò la lai lịch của Yểu Tần.
Hôm qua trong cuộc so tài phương sĩ ở cung đình, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện viên hồng văn bách hương đan kia có điều bất thường.
Bình thường, bách hương đan khi luyện chế cần một trăm loại hoa, nhưng dường như trong viên cực phẩm bách hương đan kia lại có đến một trăm linh một vị dược liệu.
Diệp Lăng Nguyệt dùng đỉnh tức mới phát hiện bên trong còn có lẫn một loại thảo dược đặc thù.
Lúc đó Diệp Lăng Nguyệt liền cẩn thận, dùng Càn Đỉnh nuốt chửng mớ dược liệu ấy.
Sau khi về đến phủ, nàng đã tra cứu trong Hồng Mông bản chép tay, nhưng không thấy loại dược liệu này được ghi lại.
Đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt thất vọng thì nàng bất ngờ phát hiện loại dược liệu này được ghi chép trong Ngọc Thủ Độc Tôn Ngũ Độc Bảo Lục, đó là một loại độc thảo tên tương tư thảo.
Đó là một loại cổ thảo, ban đầu được một nữ phương sĩ ở Miêu Hoang phát hiện.
Nữ phương sĩ đó yêu say đắm một võ giả, nhưng người kia không đoái hoài gì đến nàng.
Để có được tình yêu của võ giả kia, nữ phương sĩ tìm đến loại tương tư thảo, khống chế tâm trí võ giả đó, cuối cùng thậm chí khiến hắn tự tay g·i·ế·t vợ con và người thân.
Chuyện này làm rúng động Hiệp hội Phương sĩ Miêu Hoang, họ hợp sức chế ngự nữ phương sĩ, xử tử ả, và tiêu hủy toàn bộ tương tư thảo trong khu vực Miêu Hoang.
Đọc đến đây, Diệp Lăng Nguyệt nhắm mắt, trầm tư. Chuyện tương tư thảo xảy ra từ mấy trăm năm trước, Miêu Hoang cách Đại Hạ hàng chục vạn dặm, vì sao tương tư thảo lại xuất hiện?
Nhìn dáng vẻ thần hồn điên đảo của Hạ đế với Yểu Tần, Diệp Lăng Nguyệt lập tức hiểu ra.
Xem ra, Yểu Tần này không hề đơn giản.
"Khởi bẩm môn chủ, ngoài ra, thuộc hạ còn tra ra được, đệ tử của nữ phương sĩ kia cuối cùng đã trốn khỏi Miêu Hoang, có người từng thấy hắn ở Bắc Thanh. Nếu không đoán sai, Yểu Tần, hẳn là người Bắc Thanh.” Yến Triệt tiếp lời.
Bắc Thanh... Diệp Lăng Nguyệt cho rằng, phía sau Yểu Tần, rất có thể có phương sĩ cao cấp của Bắc Thanh hoặc thậm chí là những thế lực lớn hơn.
Không ngờ, Hồng Phóng thân là thái tử thái bảo mà lại cấu kết với người Bắc Thanh.
Nếu có thể điều tra rõ, chủ mưu đằng sau Bắc Thanh thì tốt.
Chỉ tiếc, nàng biết quá ít về Bắc Thanh.
Trong «Đại Hạ Chí», ghi chép về Bắc Thanh chỉ có vài dòng sơ lược. Bắc Thanh là một cường quốc, trong nước phương sĩ rất đông, thực lực võ giả càng vượt xa Đại Hạ.
Xem ra, phải đến chỗ Phượng Sân hỏi thăm tình hình Bắc Thanh.
Diệp Lăng Nguyệt đang suy tư, thì Yến Triệt sau khi báo cáo xong liền định lui xuống.
Mới đi được vài bước, thân hình hắn loạng choạng, như sắp ngã xuống đất.
"Yến Triệt, ngươi bị thương?" Diệp Lăng Nguyệt vội vàng đỡ lấy hắn.
Vừa đỡ, Diệp Lăng Nguyệt ngửi thấy mùi m·á·u tươi nhàn nhạt.
Nhìn xuống bụng Yến Triệt, có những vệt m·á·u nhỏ loang lổ.
“Ngươi bị thương?” Diệp Lăng Nguyệt không để ý đến sự khước từ của Yến Triệt, vén áo hắn lên.
Diệp Lăng Nguyệt phát hiện dưới bụng Yến Triệt có một lỗ m·á·u to bằng ngón tay cái, trên vết thương còn có mùi tanh hôi khó ngửi.
Đây là lần đầu Yến Triệt gần gũi với Diệp Lăng Nguyệt như vậy, hắn như một cậu trai ngây ngô trước người mình thầm thương, gãi đầu bối rối, tim đập nhanh, giống như vừa uống r·ư·ợ·u mạnh, có một dòng nước ấm sinh sôi trong cơ thể.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt định chạm vào vết thương của mình, Yến Triệt vội vàng nắm lấy tay nàng.
Cả hai đều sững người.
Ý thức được sự mạo phạm của mình với Diệp Lăng Nguyệt, Yến Triệt vội vàng rút tay ra, mặt đỏ bừng như một miếng vải đỏ, lắp bắp.
"Môn chủ, đừng đụng vào, bẩn."
“Ngươi trúng độc lại còn bị thương nặng, nếu ta không nói, ngươi định cắn răng chịu đựng à?” Diệp Lăng Nguyệt nổi giận.
Nàng không để ý đến sự khác thường của Yến Triệt, khăng khăng kiểm tra vết thương của hắn.
Sau khi kiểm tra, mặt Diệp Lăng Nguyệt sa sầm xuống.
Độc thật lợi hại.
Nếu không nhờ thể chất của Yến Triệt, lại được nàng cải tạo sơ bộ, có sức chống cự nhất định với các loại độc, thì chỉ với chất độc ở bụng thôi cũng đủ để lấy m·ạ·n·g hắn rồi.
Diệp Lăng Nguyệt vội lấy ra hai viên giải độc đan, một viên bôi ngoài da, một viên cho uống vào, sau khi uống sắc mặt của Yến Triệt tốt lên rất nhiều.
“Nói, ai đã làm ngươi bị thương?” Tính cách của Diệp Lăng Nguyệt giống hệt mẫu thân Diệp Hoàng Ngọc, luôn che chở người của mình.
Ai dám làm Yến Triệt bị thương, chẳng khác nào gây sự với nàng.
Yến Triệt mím chặt môi, không lên tiếng.
Yến Triệt ngày thường chỉ là một hạ nhân trong Lam Phủ, rất kín tiếng, tính tình hắn lại càng không gây xung đột với người khác.
"Có phải gần đây tranh giành địa bàn, nên xảy ra xung đột với các thế lực khác ở Hạ đô?" Diệp Lăng Nguyệt nhớ lại, nửa tháng trước, Yến Triệt từng báo cáo với nàng về việc hắn định chiếm một thế lực ngầm ở Hạ đô.
Thế lực đó, cũng là một thế lực lâu đời ở Hạ đô.
Yến Triệt bị thương, tám chín phần là liên quan đến chuyện này.
Thấy không thể giấu được nữa, Yến Triệt chỉ đành kể lại mọi chuyện.
Hóa ra, sau một thời gian phát triển, Quỷ Môn của Yến Triệt đã nhanh chóng trưởng thành thành thế lực lớn thứ ba ở Hạ Đô, hiện giờ ở Hạ Đô, chỉ có hai tổ chức có thực lực mạnh hơn Quỷ Môn.
Thế lực lớn nhất Hạ Đô, là Sát Sinh Đường. Tuy Sát Sinh Đường là thế lực lớn nhất, nhưng hành tung của họ rất quỷ dị, thủ lĩnh cũng là một bí ẩn.
Bên ngoài có lời đồn, phía sau Sát Sinh Đường là Diêm Điện, tổ chức ngầm đứng đầu đại lục.
"Diêm Điện điều khiển Sát Sinh Đường, ngươi bị thương là do người của Sát Sinh Đường làm?" Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, mày nhíu chặt.
Trong đầu hiện lên hình ảnh một chiếc mặt nạ vàng, nụ cười tà mị ngông cuồng của người đàn ông khi thổi hơi nóng vào tai nàng, khiến cả người nàng nổi da gà.
Vu Trọng, kẻ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đối thủ là Vu Trọng, Diệp Lăng Nguyệt phải cân nhắc lại.
Những lời đồn về Diêm Điện rất nhiều, thực lực của Vu Trọng lại đạt đến mức quỷ thần khó lường. So với hắn, Quỷ Môn chỉ như một con non mới sinh.
“Không, người làm thuộc hạ bị thương là môn chủ của Sa Môn, Dương Thanh.”
Ngay cả một người mới gia nhập giới hắc đạo như Yến Triệt cũng biết Diêm Điện đáng sợ, nên Yến Triệt đã khéo léo tránh né Sát Sinh Đường.
Hắn định sau khi chiếm được Sa Môn và địa bàn của chúng thì mới so tài với con quái vật khổng lồ Sát Sinh Đường.
Nhưng khi đấu trí đấu dũng với môn chủ Sa Môn, người có hơn ba ngàn môn đồ này, Yến Triệt đã sơ sẩy.
"Dương Thanh là một kẻ gian xảo, quỷ kế đa đoan, thực lực của hắn vào khoảng Đại Nguyên Đan. Người này rất giỏi dùng độc. Thuộc hạ chỉ sơ ý một chút nên trúng độc của hắn.”
Yến Triệt nghe được Dương Thanh gần đây đang say mê một hồng bài ở Thanh Nguyệt Lâu, liền dùng tiền lớn mua cô hồng bài kia, nhân lúc Dương Thanh đang mây mưa với ả thì dẫn mười thuộc hạ Quỷ Môn, nhất cử tiêu diệt Dương Thanh.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận