Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 875: Bảo khố (length: 8173)

Tài liệu ư, tất cả chỉ có thể tìm bên trong cái nhà kho này!
Lời Đông Phương Sử nói, đối với những người đã vất vả lắm mới lọt vào top 50, giành được tư cách thi đấu mà nói, không khác gì một tiếng sét giữa trời quang!
Không chỉ riêng Diệp Lăng Nguyệt, toàn bộ tuyển thủ có mặt đều sững sờ, vài người mặt mày lập tức trở nên còn khó coi hơn cả mẹ chết.
Mọi người đều không biết nhà kho của thành chủ phủ lớn đến mức nào, nhưng có một điều chắc chắn, tài liệu mà 50 tuyển thủ đứng đầu cần để luyện khí chắc chắn là đủ loại, một cái nhà kho, cho dù có dự trữ nhiều đến đâu cũng không thể nào bao hàm hết được.
Ai nấy đều thầm mắng một tiếng “đồ chó má”, nhao nhao kêu oan, trước đây lẽ ra không nên nộp tài liệu của mình ra.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe thấy thông báo này, trong lòng cũng lạnh toát, vì cuộc thi rèn thiên hạ đệ nhất này, nàng xem như đã phí hết tâm huyết, chỉ vì chuẩn bị long huyết mà suýt chút nữa hại Phượng Sân chết oan chết uổng.
Nàng muốn luyện chế thiên giai linh khí "Cửu Long Ngâm", tài liệu cần không thứ nào không phải là hàng hiếm thấy trên đời, chỉ riêng việc thu thập đủ thôi cũng đủ làm một số người cả đời không làm được.
Long huyết, lông đuôi phượng hoàng, trong nhà kho có ư? Nàng không chắc.
Nhưng nếu không đi vào, thì tìm tài liệu ở đâu?
Diệp Lăng Nguyệt nội tâm giằng xé.
Có nên đi vào hay không?
Cánh cửa lớn phía trước đã mở ra, tựa như một cái miệng rộng đang há hốc, cực kỳ châm biếm nhìn Diệp Lăng Nguyệt và những người khác.
Ngay khi Diệp Lăng Nguyệt còn đang do dự, trong đầu nàng bỗng lóe lên một hình ảnh.
Hình ảnh đó là lúc trước, khi nàng tình cờ gặp thần y Vân Sanh, trong lúc vị y sư ấy đang chữa bệnh cho bệnh nhân.
Cùng là cứu người nguy kịch, Vân Sanh có cách cứu người của Vân Sanh, mổ sọ bằng dao phẫu thuật, đổi lại là Ngọc Thủ Độc Tôn, đối phương chắc chắn sẽ dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm, lấy độc trị độc chữa bệnh, nhưng nếu đổi lại là Diệp Lăng Nguyệt nàng, vì mang đỉnh tức, nàng chắc chắn sẽ dùng đỉnh tức.
Cứu người nguy kịch cũng dùng đủ mọi thủ đoạn, vậy cớ sao luyện khí lại không thể?
Chẳng lẽ, một món linh khí lại khắt khe hơn cả một cái mạng người?
Mọi chất liệu đều có thể thay thế, thiên tài địa bảo cũng không ngoại lệ, Diệp Lăng Nguyệt chỉ trong chớp mắt đã có chủ ý.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
“Long Bảo Bảo, chúng ta cùng nhau đi vào, nếu như không có tài liệu tốt nhất, cũng chỉ có thể tìm tài liệu thay thế.” Diệp Lăng Nguyệt đột ngột lên tiếng.
Trong lòng nàng sớm đã quyết định, nàng tìm không thấy thì người khác cũng vậy, đã thế, nàng còn không bằng đi trước một bước, mới có cơ hội tìm được thứ thích hợp nhất.
Long Bảo Bảo cũng gật đầu, cùng Diệp Lăng Nguyệt, Phượng Sân, Tiểu Ô Nha và những người khác, cùng nhau đi vào nhà kho.
Các luyện khí sư khác nghe thấy, đều nhao nhao lắc đầu, ngay cả hai anh em nhà Mộc cũng không ngoại lệ.
“Ngu xuẩn, luyện linh khí cấp địa trở lên mà còn muốn tìm tài liệu thay thế, đúng là lăng nhăng. Cái gọi là Hắc Nguyệt kia, rốt cuộc có hiểu luyện khí hay không vậy.” Trong đám đông, các luyện khí sư, kể cả Liệt Húc Dương, đều khịt mũi coi thường.
Khác với Diệp Lăng Nguyệt, những thế gia tử đệ xuất thân từ các đại môn phái và gia tộc này, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà dạy dỗ, phải dùng tài liệu tốt nhất mới có thể luyện ra linh khí tốt nhất.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại khác, nàng là người giữa đường xuất gia, chưa từng được học luyện khí một cách bài bản, theo nàng, chỉ cần phẩm chất không chênh lệch nhiều, tài liệu hoàn toàn có thể thay thế.
Còn Long Bảo Bảo, tuy xuất thân từ thế gia luyện khí, nhưng còn nhỏ tuổi, quan niệm về luyện khí vẫn chưa hoàn toàn hình thành.
Không ai ngờ rằng, chỉ vì một ý niệm, Diệp Lăng Nguyệt và Long Bảo Bảo đã chọn một con đường hoàn toàn khác với các tuyển thủ dự thi khác.
Hành động của Diệp Lăng Nguyệt và Long Bảo Bảo bị xem như trò cười.
Không ai bắt chước bọn họ, mà tiến thẳng vào nhà kho.
“Chư vị, chi bằng chúng ta hợp sức lại, hướng Đông Phương Sử đòi lại tài liệu cũ, người đông thế mạnh, dù chỉ có một phần tài liệu cũng còn hơn tùy tiện tìm đồ thay thế.” Long Tứ Huyền là người có tuổi đời cao nhất trong số các luyện khí sư dự thi, một khi lên tiếng, có không ít người phụ họa theo.
Đám người cùng nhau vây quanh Đông Phương Sử, tranh cãi không thôi.
Ba bốn canh giờ trôi qua, kết quả thảo luận cuối cùng đã kinh động đến Tứ Phương Thành chủ, kết quả cuối cùng là, nếu không vào nhà kho, có thể thu hồi tài liệu, nhưng chỉ được một nửa, nếu không chấp nhận thì chỉ có thể vào nhà kho tìm kiếm tài liệu.
Kết quả một nửa tài liệu này, phần lớn tuyển thủ vẫn không hài lòng.
Nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn không có tài liệu thích hợp, cân nhắc một hồi, nhóm tuyển thủ còn lại chỉ có thể nhận một nửa tài liệu, số còn lại thuộc về Tứ Phương Thành.
Còn Diệp Lăng Nguyệt và Long Bảo Bảo đã vào nhà kho, sau mấy canh giờ, vẫn chưa thấy ra.
“Long Bảo Bảo, lần này ngươi thua chắc rồi, một nửa tài liệu, cũng đủ cho ta luyện ra linh khí đánh bại ngươi.” Long Tứ Huyền đắc ý.
Chuyện Tứ Phương Thành chủ sẽ cắt xén tài liệu, gã đã biết từ trước đó, thông qua tay chân thân tín của Tứ Phương Thành chủ là Tần tổng quản.
Long Tứ Huyền khi chuẩn bị tài liệu đã có sự chuẩn bị, hắn chuẩn bị hai phần tài liệu, cộng thêm có Tà Ác Đỉnh Linh giúp sức, tỷ lệ luyện khí thành công của hắn có thể đạt tới 100%, chuyện này còn hơn cả chuyện Long Bảo Bảo và Diệp Lăng Nguyệt đi tìm tài liệu thay thế.
Trong thành chủ phủ, Tứ Phương Thành chủ đang nghe Đông Phương Sử báo cáo tình hình của các tuyển thủ.
“Ngoại trừ tỷ đệ Hắc gia, những người khác đều chọn thu hồi tài liệu gốc.”
“Ồ? Lại là hai người bọn họ? Không ngờ, hai tiểu gia hỏa kia rất lanh lợi đấy.” Tứ Phương Thành chủ cười cười.
“Thành chủ, lần này ngươi không phúc hậu rồi. Rõ ràng là ngươi gian xảo thành tính, đến cả tài liệu của tuyển thủ cũng muốn cắt xén. Mấy thứ mà những tuyển thủ đó mang đến đều là thiên tài địa bảo, tùy tiện thứ nào cũng là vật vô giá.” Lạc Tam Sinh ngồi bồi ở một bên, mỉa mai.
Tứ Phương Thành tuy chỉ là một thành trì nhỏ, lại hẻo lánh, không có sản vật và tài nguyên gì phong phú, nhưng Tứ Phương Thành chủ lại là một nhân vật giàu có bậc nhất đại lục.
Ngay cả tài phú của Tam Sinh Cốc - một trong chín phái cũng phải lu mờ trước mặt Tứ Phương Thành chủ.
Nguyên nhân là, ngoài việc bản thân Tứ Phương Thành chủ là luyện khí sư, tùy tiện luyện chế một món linh khí cũng có thể bán được giá cao ra thì còn có một lý do khác, đó là Tứ Phương Thành chủ rất mưu trí và tài giỏi trong kinh doanh.
Mỗi lần tổ chức rèn thiên hạ đệ nhất, ngoài việc thu phí đăng ký, mỗi tuyển thủ và thương nhân vào thành đều sẽ chi tiêu một khoản không nhỏ trong thành.
Nghe nói gần đây Tứ Phương Thành chủ còn hợp tác với Phượng phủ, người giàu nhất thiên hạ, mở cửa hàng, quán rượu trong thành đều có thể thu về năm thành lợi nhuận.
Thêm vào đó, cuộc thi rèn thiên hạ đệ nhất lần này có tầm ảnh hưởng chưa từng có, những tuyển thủ đến dự thi này đều không phải là người tầm thường, sau lưng họ đều có môn phái và gia tộc chống lưng, những tài liệu mà họ mang tới, thứ nào mà không có giá trị liên thành.
Lợi nhuận mà Tứ Phương Thành chủ có thể kiếm được, có thể tưởng tượng được.
Lạc Tam Sinh chua chát nghĩ thầm, biết vậy thì trước đây mình nên đi học luyện khí đi, làm võ giả làm gì, đứng trước Tứ Phương Thành chủ có tiền của lắm này, mình chẳng khác gì một gã nhà nghèo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận