Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 102: Bất tử mộc (length: 8293)

"Chi nha ~ chi nha"
Tiểu Chi Yêu vừa vò đầu vừa trừng mắt, chỉ về phía trước.
"Ngươi nói là, bảo ta đi lên phía trước?"
Tiểu Chi Yêu ngoài việc thỉnh thoảng thích đùa nghịch, phần lớn thời gian đều rất ngoan, nhưng hôm nay nó có chút khác thường.
Diệp Lăng Nguyệt nửa tin nửa ngờ, theo hướng Tiểu Chi Yêu chỉ, đi về phía chỗ sâu trong sương trắng.
Không biết đi bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy dưới chân như bùn lầy biến mất.
Phía trước xuất hiện một cái hồ nước như ngọc minh châu, trong hồ xanh thẳm, một cây đại thụ che trời xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Nguyệt và Tiểu Chi Yêu.
Diệp Lăng Nguyệt chưa từng thấy cây nào như vậy, mỗi phiến lá cây đều giống như trân châu, lấp lánh ánh sáng.
Gốc cây kia cũng không có đất, trên không chạm trời, dưới không tới đất.
"Ngươi nói, ngươi biết loại cây này? Nó gọi là bất tử mộc?"
Tiểu Chi Yêu lại kêu vài tiếng.
Tiểu Chi Yêu sinh ra ở Hồng Mông Thiên, đi theo Ngọc Thủ độc tôn, hiểu biết hơn Diệp Lăng Nguyệt rất nhiều.
Bất tử mộc, còn gọi là niết bàn mộc, truyền thuyết là hạt giống cây mà phượng hoàng để lại sau khi dục hỏa.
Loại hạt giống này chỉ cần mấy ngày là có thể mọc thành cây phượng hoàng, phượng hoàng mộc là loại cây thích hợp nhất để phượng hoàng nghỉ ngơi và làm tổ.
"Ngươi bảo ta leo lên cây bất tử mộc?" Diệp Lăng Nguyệt dựa theo lời Tiểu Chi Yêu nói, nhảy xuống hồ, bơi đến dưới đại thụ.
Diệp Lăng Nguyệt dùng Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ, trên hai tay như thạch sùng, sinh ra lực hút, men theo thân cây leo lên.
Cây này thật là cao.
Diệp Lăng Nguyệt leo mất hơn một canh giờ mới tới đỉnh cao nhất của cây bất tử mộc.
Xuyên qua tán cây lấp lánh ánh sáng, Diệp Lăng Nguyệt thấy một cái tổ chim lớn.
Giữa tổ chim có ba quả trứng.
Ba quả trứng đó lớn hơn bất kỳ loại trứng chim hoặc trứng thú nào Diệp Lăng Nguyệt từng thấy.
Màu sắc của ba quả trứng không giống nhau, quả bên trái lấp lánh màu lam như bầu trời, quả bên phải thì như hồng ngọc quý giá, lấp lánh ánh đỏ, chỉ có quả ở giữa có màu sắc gần giống trứng gà bình thường.
Ba quả trứng nằm yên trong tổ chim, ánh sáng ngũ sắc chính là tỏa ra từ trên ba quả trứng.
Trong tổ chim không thấy dấu vết của bất kỳ loài chim nào khác.
Tim Diệp Lăng Nguyệt đập hụt một nhịp.
Chẳng lẽ đây chính là trứng phượng hoàng trong truyền thuyết của Vân Mộng chiểu?
Ực... Diệp Lăng Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, nàng vô lương vặn vành tai của Tiểu Chi Yêu một cái.
"Chi nha!"
Tiểu Chi Yêu hét thảm một tiếng, đáy mắt rưng rưng.
"Đau à? Vậy không phải là mơ, chúng ta thật sự gặp trứng phượng hoàng rồi."
Tiểu Chi Yêu gật đầu lia lịa, nghĩ ngợi gì đó, nó không biết lấy đâu ra một mảnh vải nhỏ che mặt lại, rón rén đi vài bước, làm tư thế của kẻ trộm.
"Cái gì? Ý ngươi là bảo ta đi trộm một quả trứng phượng hoàng?"
Diệp Lăng Nguyệt lộ vẻ không thể tin.
Chẳng phải là sao, hiếm khi gặp đôi vợ chồng phượng hoàng kia không có nhà, chủ nhân trộm trứng phượng hoàng lúc này thì thích hợp nhất.
"Sao có thể làm vậy chứ, trộm một quả cũng không xong. . . Muốn trộm thì trộm hết ba quả. Một quả để ấp, một quả để bán, còn một quả kia, nếu không nướng lên ăn?" Lời của Diệp Lăng Nguyệt khiến Tiểu Chi Yêu lập tức hóa đá.
Thật vô sỉ mà.
Chủ nhân thế mà muốn nướng trứng chim phượng hoàng thần điểu để ăn!
Diệp Lăng Nguyệt nói là làm ngay, ba quả trứng phượng hoàng mặc dù rất lớn, nhưng nàng có Hồng Mông Thiên trong tay, chỉ cần đến gần trứng phượng hoàng, là có thể đưa chúng vào Hồng Mông Thiên.
Qua lời giải thích của Tiểu Chi Yêu, Diệp Lăng Nguyệt biết đại khái, lớp sương mù ở Vân Mộng chiểu này hẳn là do vợ chồng phượng hoàng cố ý để lại sau khi đi ra ngoài, mục đích là để phòng kẻ địch vào tổ trộm trứng.
Sương mù này có tính mê hoặc lớn đối với người và thú, nhưng hết lần này đến lần khác không ảnh hưởng đến Tiểu Chi Yêu.
Muốn trộm trứng phượng hoàng, nhất định phải hành động ngay, nếu không vợ chồng phượng hoàng về thì sẽ xong đời.
Mặc dù trứng phượng hoàng còn chưa được ấp, nhưng ánh sáng thụy quang trên chúng không hề tầm thường, Diệp Lăng Nguyệt không dám khinh địch.
Nàng cẩn thận từng chút một bò lổm ngổm, từng bước một di chuyển về phía trước.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt sắp đến gần tổ phượng hoàng, lá cây của phượng hoàng mộc đột nhiên xào xạc.
Một thân cây trên cây phượng hoàng mộc đột nhiên động đậy.
Nhìn kỹ lại, thì đó đâu phải thân cây, rõ ràng là một con đại mãng đen rực rỡ kim giác.
Thấy kim giác đại mãng, Diệp Lăng Nguyệt vội vàng dùng Vọng Nguyên Công, vừa nhìn Diệp Lăng Nguyệt đã âm thầm kêu khổ.
Tu vi của đầu kim giác đại mãng này đã vượt qua ngũ giai, thậm chí có thể là lục thất giai linh thú.
Kim giác đại mãng là loại linh thú lục thất giai sống ở nước của Vân Mộng chiểu, bình thường thích nuốt trứng chim trong lau sậy.
Khi băng phượng và hỏa hoàng ở sâu trong Vân Mộng chiểu gieo hạt giống cây bất tử mộc, làm tổ đẻ trứng, con kim giác đại mãng kia luôn lén lút ẩn nấp bên cạnh, nó đã sớm thèm thuồng ba quả trứng phượng hoàng kia.
Chỉ tiếc vợ chồng phượng hoàng canh trứng phượng hoàng rất chặt, gần như không rời nửa bước, kim giác đại mãng vẫn không tìm được cơ hội.
Đến tận đêm nay, vợ chồng phượng hoàng lơ là một chút, rời khỏi cây bất tử mộc, kim giác đại mãng mới thông qua đường thủy, một đường bơi đến, đồng thời ngụy trang thành cành cây, chỉ chờ thời điểm thích hợp là sẽ nuốt trứng phượng hoàng.
Con kim giác đại mãng này xem ra đã tu luyện được năm sáu trăm năm, đầu nó có hình tam giác, toàn thân da rắn đầy vảy thô cứng, trên ấn đường có một điểm hơi nhô lên.
Chỉ cần đột phá thêm hai giai nữa, con kim giác đại mãng này sẽ mọc ra sừng.
Nguyên nhân mà con kim giác đại mãng này mạo hiểm nguy hiểm tính mạng ẩn nấp ở đây, chính là vì chỉ cần nuốt được một quả trứng chim phượng hoàng thần thú, nó sẽ thoát thai hoán cốt, phá thẳng hai giai, hóa rắn thành giao, trở thành kim giác giao.
Mắt thấy sắp nuốt được trứng phượng hoàng, thì lúc này lại đột nhiên xuất hiện Diệp Lăng Nguyệt.
Kim giác đại mãng nổi giận, có thể hiểu được.
Như thể cũng đoán được ý định trộm trứng của Diệp Lăng Nguyệt, kim giác đại mãng cuộn tròn lại, che kín hơn nửa tổ phượng hoàng.
"Khụ khụ, kim giác huynh đệ, hay là chúng ta thương lượng, thấy có phần, ba cái trứng, ngươi hai ta một được không?" Diệp Lăng Nguyệt kiên trì, đứng lên.
Đầu rắn hình tam giác lập tức dựng thẳng, cao gần bằng chiều cao của Diệp Lăng Nguyệt.
Miệng rắn há to, phun ra một đám sương mù xanh lục.
Diệp Lăng Nguyệt lộn nhào tránh đám sương mù kia, chỉ thấy cành cây bên cạnh phát ra tiếng xèo xèo, một thân cây to bằng miệng chén bị ăn mòn trong nháy mắt không còn.
Độc thật lợi hại, Diệp Lăng Nguyệt thở gấp.
Ngay lúc này, Diệp Lăng Nguyệt như một con mèo, ưỡn eo, nhảy lên, trong tay nhiều ra vài cái dao găm huyết văn.
Dao găm huyết văn ném ra đồng thời, Diệp Lăng Nguyệt cũng nhào về phía tổ phượng hoàng.
Kim giác đại mãng thấy thế, giận dữ kêu một tiếng, đuôi dài như roi quét ra, đánh bay dao găm huyết văn, chỉ nghe thấy "đinh đinh đinh" ba tiếng, dao găm bị quét đến một bên, cắm chết trên cành cây.
Nhưng ngay lúc kim giác đại mãng chuẩn bị giết Diệp Lăng Nguyệt, thì phát hiện người tộc nhỏ bé kia đã biến mất.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận