Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 897: Trên đầu chữ sắc có cây đao (length: 7918)

Biết Diệp Lăng Nguyệt vậy mà vì che giấu thanh kiếm này, suýt nữa bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất, Phượng Sân mặt mày tuấn tú nghiêm nghị, có chút ảo não chờ Diệp Lăng Nguyệt.
"Này Phượng Sân, ngươi giận sao? Ta nếu biết, sẽ liên lụy ngươi bị thương, ta nhất định không giấu kiếm. Trong mắt ta, ngươi còn quan trọng hơn cả cái Phá Cửu Long Ngâm." Diệp Lăng Nguyệt thấy Phượng Sân mặt lộ vẻ không vui, liên tục cầu xin tha thứ.
Phượng Sân tính tình tốt, chỉ khi nào liên quan đến chuyện của nàng, hắn có lúc lại hơi nóng nảy.
"Luôn là sự tình sau Gia Cát Lượng, nếu một ngày, ta không cách nào bảo vệ ngươi, ngươi nên làm gì?" Phượng Sân thấy nàng ra sức lấy lòng bộ dáng, lòng mềm nhũn.
"Sao có thể, ngươi sẽ luôn bên ta. Với lại, chỉ cần ta luyện thành Cửu Long Ngâm triệt để, có nó trong tay, ta gặp thần giết thần, gặp yêu trảm yêu." Diệp Lăng Nguyệt nói, giơ tư thế.
Nàng cũng không nói khoác, Cửu Long Ngâm có được sau, phối hợp Hàn Nguyệt kiếm pháp vừa có, uy lực không thể coi thường, dù gặp lại Nhạc Mai cao thủ luân hồi năm đạo như vậy, nàng cũng chẳng hề sợ hãi.
"Thanh Cửu Long Ngâm này của ngươi còn chưa luyện chế hoàn thành sao?" Phượng Sân lúc này mới nhìn rõ, Cửu Long Ngâm của Diệp Lăng Nguyệt tuy có hào quang, lại không tinh mang, cả thanh kiếm trông, tuy có sắc thái, lại không thần tủy.
"Vẫn chưa dung linh, ta vốn định rót một lượng linh lực nhất định vào thân kiếm, mới tính chính thức hoàn thành."
Nổ tung quá đột ngột, Diệp Lăng Nguyệt căn bản không kịp hoàn thành bước cuối cùng.
"Đã vậy, ngươi liền mau chóng dung linh, tránh kéo dài thêm, linh khí chịu ảnh hưởng bởi khí trược hỗn tạp bên ngoài, ảnh hưởng hiệu quả dung linh."
Phượng Sân khích lệ nói.
Nàng vốn tính toán, sau khi xem xét vết thương của Phượng Sân ổn thỏa, liền bắt đầu dung linh.
Vừa vặn tối nay Long Bảo Bảo và những người khác đều không có mặt, nàng cũng có thể buông tay buông chân, hoàn thành lần đầu tiên dung linh.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này, liền thiết hạ cấm chế đơn giản bốn phía phòng, bắt đầu dung linh.
Đêm dần trôi, bờ sông Sa Hà bên ngoài Tứ Phương thành.
"Vứt thi thể xuống sông, xử lý nhanh lên."
Tần tổng quản sai mấy tên thị vệ phủ thành chủ, ném thi thể Long Tứ Huyền vào Sa Hà.
Dòng Sa Hà róc rách chảy, nhanh chóng nuốt sống thi thể Long Tứ Huyền.
May là Long Tứ Huyền chết, bằng không chuyện hắn nhận hối lộ của đối phương, sợ là sẽ bị vạch trần.
Bất quá, Long Tứ Huyền đã chết, vẫn còn cái tai họa, đó là Hồng Minh Nguyệt bị giam trong lao ngục phủ thành chủ.
So với Long Tứ Huyền thành sự không đủ bại sự có thừa, Tần tổng quản càng e ngại là người đàn bà Hồng Minh Nguyệt kia.
Nữ nhân đó, tâm địa độc ác, chuyện gì cũng dám làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần tổng quản vẫn không yên lòng, xử lý thi thể Long Tứ Huyền xong, hắn vụng trộm kín đáo đưa ít tiền cho ngục tốt, đi vào lao phòng.
Lao phòng Tứ Phương thành, có chút khác với lao phòng các thành trì khác, nơi đây chia làm hai loại lao phòng thường và lao phòng cát.
Hồng Minh Nguyệt cùng Liệt Húc Dương tạo vụ nổ, hại chết nhiều người, thành chủ Tứ Phương vì nể mặt Liệt Dương tông, không lập tức xử tử hai người, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Hồng Minh Nguyệt và Liệt Húc Dương bị giam trong lao cát giam giữ trọng hình phạm.
Cái gọi là lao cát, chính là lao phòng đúc từ cát chảy lưu động, hơn nửa diện tích cả tòa lao cát đều là hạt cát.
Phạm nhân bất luận nam nữ, một khi vào lao cát, liền bị lột sạch quần áo, hai tay hai chân dang hình chữ "Đại" trói lại, treo lơ lửng.
Mỗi ngày mỗi đêm, liên tục rót cát nóng thô ráp vào lao phòng.
Trong những hạt cát đó, thỉnh thoảng còn thả vài con sâu cát, người sống trong đó, không những chịu đựng nhục nhã, nỗi khổ bị hạt cát nóng thiêu đốt, sâu cát còn sẽ chui vào miệng mũi, vào cơ thể người.
Phạm nhân phạm tội nặng, bị giam trong lao cát chỉ cần quá mười ngày, da thịt sẽ vỡ nát, nội tạng bị sâu cát gặm nhấm, hóa thành một bộ xương khô trắng bệch.
Hình phạt lao cát, so với chết còn khó chịu hơn.
Tần tổng quản đi vào lao cát, đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Liệt Húc Dương.
"Thành chủ, thành chủ Tứ Phương, cầu ngươi thả ta ra. Mấy chuyện này đều không liên quan đến ta, là ả yêu phụ Hồng Minh Nguyệt kia, dụ dỗ ta. Sư phụ, sư phụ người mau đến cứu đồ nhi."
Chỉ mới hai ba canh giờ, người cứng cỏi như Liệt Húc Dương, cũng bị lao cát hành hạ sống không bằng chết.
Tần tổng quản nghe sởn da gà, nhanh chân tới, Liệt Húc Dương và Hồng Minh Nguyệt giam ở các lao phòng khác nhau.
Khác với tình huống bi thảm tiếng kêu như heo bị chọc tiết vọng lại thỉnh thoảng từ lao phòng của Liệt Húc Dương, lao phòng của Hồng Minh Nguyệt im ắng.
Tần tổng quản từng hoài nghi, Hồng Minh Nguyệt thỉnh thoảng đã chết.
Một nữ lưu bị phế tu vi yếu ớt, ở trong lao cát, có lẽ ngay một canh giờ cũng không chịu nổi.
Tần tổng quản nghi ngờ, nhìn lao cát.
Chỉ thấy mấy tên ngục tốt đang ghé ở cửa lao phòng, không hề hay biết Tần tổng quản đến gần.
"Mấy người các ngươi, gan lớn thật, dám lơ là nhiệm vụ." Tần tổng quản tiến lên, mỗi người một cước.
Mấy tên ngục tốt này mới giật mình tỉnh giấc, cười khan nói.
"Tần tổng quản, là ngài đó à, trong lao ngục này giam một tuyệt thế đại mỹ nhân, tuyệt sắc như vậy, đừng nói chúng ta, ngay cả thần tiên thấy cũng muốn động lòng."
Tần tổng quản không vui, tiện nhìn trong lao một cái, vừa nhìn, lập tức hồn bay phách tán.
Tần tổng quản con ngươi co lại, gắt gao nhìn chằm chằm trong lao phòng.
Chỉ thấy Hồng Minh Nguyệt bị bốn sợi xích treo bên trong một lao cát, phòng sát bên trong.
Y phục toàn thân nàng, đã bị lột sạch, lộ ra **.
Thân thể như dê trắng, đường cong mỹ miều, đến mấy chỗ kín trên người cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Phối với gương mặt xinh đẹp của nàng, cực phẩm như vậy, chỉ cần là nam nhân, đều không kìm được nuốt nước bọt.
Cũng bởi vì dáng vẻ Hồng Minh Nguyệt quá quyến rũ, đám ngục tốt nhốt nàng vào sau, vẫn chưa tra tấn.
Nếu không dáng dấp đẹp kia, đã hóa thành thịt nát.
"Chậc chậc, tiếc quá, một đại mỹ nhân như vậy." Đám ngục tốt này canh gác lâu trong lao, đối với sự việc phát sinh trong phủ thành chủ, hoàn toàn không biết, lại càng không biết Hồng Minh Nguyệt là một xà hạt phụ nhân.
"Đại mỹ nhân gì chứ, ta nói cho các ngươi biết, ả đàn bà này là trọng phạm, hại chết không ít người, sớm muộn cũng phải đền mạng, thành chủ sai ta tự mình nhắc đến thẩm vấn ả." Tần tổng quản cũng âm thầm nuốt nước miếng, thầm nghĩ, trách không được Lạc Thiếu cốc chủ và Liệt Húc Dương vì một Hồng Minh Nguyệt, không tiếc thân bại danh liệt, nữ nhân này đúng là một yêu tinh.
"Trọng phạm? Tần tổng quản, ngài nói thật chứ? Nếu là trọng phạm, sớm muộn cũng phải chết, chi bằng trước khi chết, cho mấy anh em ta vui vẻ chút? Dù chơi chết thật, đến lúc đó cùng lắm nói là chết trong lao cát, bị sâu cát gặm thành khô lâu, ai mà biết." Đám ngục tốt kia nghe xong, mặt đầy vẻ thèm thuồng.
Tần tổng quản nhíu mày. Lại nhìn bộ dáng Hồng Minh Nguyệt hôn mê, đáy lòng cũng là một trận nóng ran.
Hắn trước đây đã thèm thuồng nhan sắc Hồng Minh Nguyệt, chỉ tiếc vẫn không có cơ hội xuống tay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận