Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 621: Lớn lên đẹp trai, thực lực lại mạnh nam nhân (length: 7657)

Đao Qua không hề trốn tránh, khi tay của Lam Thải Nhi còn cách hắn vài tấc, Lam Thải Nhi chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, thật sự bị nguyên lực hộ thể của Đao Qua hất ra.
Đao Qua ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lam Thải Nhi, có chút quái dị.
Đêm qua, hắn không ngủ.
Sau khi theo doanh trướng Lam Thải Nhi trở về, trong đầu Đao Qua cứ lặp đi lặp lại hiện lên cảnh “Sát” và Lam Thải Nhi thân mật.
Hắn cố nhịn một đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã ngây ngốc đến ngoài doanh trướng của Lam Thải Nhi, nhìn Diêm Cửu đi tới đi lui, thấy hắn cũng tương tự đỏ mặt tía tai, Đao Qua thậm chí có loại xúc động muốn giết Diêm Cửu.
Hắn đứng ngoài doanh trướng rất lâu, mãi đến khi hạt sương làm ướt quần áo, mới thấy Lam Thải Nhi đi ra, hắn nhanh chóng né vào một bên rừng cây.
Nàng căng thẳng mặt mày, cảnh giác nhìn quanh rồi mới đi về phía đầm nước.
Đao Qua biết lúc này hắn nên đi ra xa, nhưng chân lại như không nghe sai khiến, vô thức theo đuôi Lam Thải Nhi.
Lúc Lam Thải Nhi rửa mặt, những giọt nước long lanh trượt theo gò má nàng, dưới ánh bình minh, gương mặt nàng khiến Đao Qua nhìn mà run rẩy.
Nghe nàng miệng lẩm bẩm "Đáng ghét, tên gia hỏa chết tiệt," vừa nói vừa ném một hòn đá nhỏ xuống nước như để xả giận, hắn cảm thấy lòng mình như bị hòn đá ném trúng, dâng lên một trận sóng gợn khó hiểu.
"Sao ngươi cứ phải giày vò bản thân như vậy, Diêm Cửu hắn chỉ đang đùa giỡn ngươi thôi." Đao Qua nhìn thấy trong mắt Lam Thải Nhi sự căm ghét, trong lòng có chút khó chịu, buột miệng thốt ra những lời cay nghiệt.
Một người như Diêm Cửu sao có thể để mắt đến Lam Thải Nhi, trước đừng nói đến “bộ dạng” hiện tại của nàng, dù là Lam Thải Nhi trước kia cũng không thể lọt vào mắt Diêm Cửu.
Hắn đã sớm nghe danh Diêm Cửu trong thành lính đánh thuê, gã kia rất được nữ lính đánh thuê yêu thích, nhưng lại là người lãng tử, không để phiến lá nào dính vào người.
Loại người này trời sinh bạc tình, trong mắt Diêm Cửu, phụ nữ chỉ là công cụ làm ấm giường.
"Lãng phí? Đội trưởng Đao, anh nói buồn cười thật, sao tôi lại gọi là giày vò bản thân, Diêm Cửu đẹp trai lại mạnh mẽ, ai mà không thích chứ, đúng không?" Lam Thải Nhi cảm thấy buồn cười, nàng dùng sức đẩy Đao Qua ra.
Nhưng Đao Qua nghe thấy câu nói đó của nàng thì ánh mắt lập tức tối sầm.
Lực tay hắn lớn đến đáng sợ, như muốn bóp nát xương cốt nàng, sự chênh lệch giữa nam nữ về sức lực làm Lam Thải Nhi không thể lay chuyển Đao Qua chút nào.
Lam Thải Nhi đột nhiên cười một tiếng, gọi một tiếng về phía sau Đao Qua.
“Tống đại tiểu thư, sao cô lại đến đây?” Đao Qua theo bản năng quay lại nhìn, phía sau nào có ai.
Bị lừa rồi!
Lam Thải Nhi cười nhạo một tiếng, quả nhiên, cứ đụng đến chuyện của Tống Tịnh Vân, tên này sẽ mất bình tĩnh ngay.
Tuy sớm đoán được kết quả sẽ thế này, nhưng lòng Lam Thải Nhi không khỏi vẫn có chút buồn bã, nàng nhân cơ hội này như con lươn, chui ra khỏi tay hắn.
“Lam Thải Nhi!” Đao Qua bị lừa, hơi nổi nóng, gầm lên với nàng.
Tiếng gầm này làm cả Đao Qua và Lam Thải Nhi đều sững sờ, cả hai cùng nhớ ra điều gì, khoảnh khắc thời gian như ngừng lại.
Sáng sớm rừng cây tĩnh lặng, tiếng hét của hắn làm chim muông kinh hãi bay lên rào rào.
Vẫn là người đàn ông tuấn lãng đó, vì tức giận mà đỏ bừng mặt, Lam Thải Nhi nhìn Đao Qua, nhớ về mấy năm trước.
Lúc đó, nàng là con gái của một vị tướng quân si tình, hắn là một thiếu niên tuấn tú trà trộn vào ma đạo trong trại địch.
Vì yêu thích hắn, mỗi ngày việc Lam Thải Nhi hay làm nhất là đến doanh địa quấn lấy hắn.
Hắn lạnh lùng không thèm đoái hoài đến nàng.
Nàng sẽ giả bộ gọi một tiếng: “Phụ thân”.
Sau đó sẽ thừa dịp lúc Đao Qua quay đầu chào, như một chú thỏ, nàng sẽ nhảy đến, hai tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn, quàng lên cổ.
Mỗi lần Đao Qua đều gầm lên “Lam Thải Nhi”, rồi ném nàng không thương tiếc xuống đất.
Lúc đó Đao Qua cũng mang vẻ nổi nóng y như bây giờ, ánh mắt lạnh băng, hận không thể ném cục da trâu đáng ghét này đi thật xa.
“Lam Thải Nhi, ngươi vẫn còn hận ta?” Đao Qua nhìn người con gái đứng bên bờ nước, ngữ khí hòa hoãn hơn.
So với mấy năm trước, Lam Thải Nhi gầy hơn rất nhiều, không còn vẻ ngây ngô của thiếu nữ mà thêm phần uyển chuyển của người phụ nữ, nàng như một khối mỹ ngọc, trải qua sự rèn giũa của tình ái, trở nên càng thêm rực rỡ.
“Không hận, chuyện đã lâu như vậy, yêu không còn, hận cũng tan. Đội trưởng Đao, ta mong anh đừng tiết lộ thân phận của ta, tránh dẫn đến hiểu lầm không cần thiết.” Lam Thải Nhi phủi tóc, cười một tiếng, giữa chân mày hiện lên sự thoải mái.
Người đàn ông này, nàng hận nhiều năm như vậy, nhưng tại khoảnh khắc này, nàng bỗng nhận ra, khi nhìn thấy hắn, tim nàng không còn thấy đau đớn nữa.
Có thể thời gian đã hòa tan tất cả, cũng có thể, nàng đã tìm được những điều quan trọng hơn, hoặc cũng có thể, đau quá lâu, thì sẽ chai sạn.
Hiện giờ, nàng có gia đình, có em gái, có bạn bè, Đao Qua đối với nàng, đã trở thành một đoạn quá khứ.
Lam Thải Nhi rời đi, Đao Qua đứng yên tại chỗ, hắn không hề bỏ qua ánh mắt trút bỏ gánh nặng của nàng khi nói “Yêu không còn, hận cũng tan”.
Nhưng vì sao câu nói kia lại làm tim hắn lập tức nặng trĩu, như là trong lòng thiếu mất thứ gì đó, nhưng không thể lấy lại được.
Lam Thải Nhi đã đi xa.
“Đi ra đi!” Đao Qua hét lớn.
Từ phía bên kia đầm nước, Hạ Mộng hoảng sợ run rẩy bước ra.
Nàng chỉ muốn ra bờ đầm này rửa mặt, nào ngờ lại bắt gặp cảnh tượng ái muội của Đao Qua và ả xấu xí Lam Lam.
Đội trưởng Đao hóa ra đã biết ả xấu xí kia từ trước, thảo nào trước đây hắn lại mời hai ả xấu xí đó vào “Huyết Ẩm”.
"Chuyện sáng nay, ta không muốn có người thứ tư biết, nếu không, ta không ngại cho Hạ gia máu chảy thành sông." Tâm trạng Đao Qua rất tệ, trong mắt có tia máu chớp động.
Theo như thường ngày, hắn chắc chắn đã giết Hạ Mộng rồi.
Nhưng gia tộc Hạ Mộng và Tống minh chủ có quan hệ thế giao, hắn không thể làm Tống Tịnh Vân khó xử.
“Tôi nhất định sẽ không nói ra đâu, đội trưởng Đao yên tâm.” Hạ Mộng sợ hãi lắp bắp.
Đao Qua lúc này mới hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Đợi Đao Qua vừa đi, nỗi sợ hãi trên mặt Hạ Mộng lập tức bị ghen ghét thay thế.
“Chết tiệt Hắc Nguyệt, Lam Lam, đều tại các người!” Hạ Mộng đỏ mắt căm hờn.
Tối qua, đội trưởng Đế mà mình ngưỡng mộ lại ngủ chung trướng với ả xấu xí Hắc Nguyệt kia, mỗi lần nghĩ đến đây, Hạ Mộng cảm thấy trong lòng mình như có con mèo cào cấu, khó chịu muốn chết.
Những người đàn ông tốt trên đời này mù hết rồi sao, một Đao Qua, một Đế, một Sát, đều để mắt đến hai ả xấu xí đó.
Vì ghen ghét, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng méo mó.
“Ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi toại nguyện.” Hạ Mộng nghĩ ngợi, trong mắt hiện lên tia độc ác rồi hướng doanh trướng của Tống Tịnh Vân đi đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận