Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 12: Hái thuốc gặp thú (length: 8034)

Chương 12: Hái thuốc gặp thú
Có lần đầu tiên cho ăn thành công, Diệp Lăng Nguyệt lại có lần thứ hai, lần thứ ba...
Vì để tiểu manh khuyển có thể đối với mình sinh ra càng nhiều thiện cảm, Diệp Lăng Nguyệt bắt đầu thay đổi, mỗi ngày đều săn giết các loại dã thú khác nhau.
Nào là gà tuyết, nào là bào tử từ từ, mỗi ngày đều là một loại dã thú khác nhau, mỗi lần, ngoại trừ giữ lại một phần vừa đủ cho mình ăn hằng ngày, còn lại Diệp Lăng Nguyệt đều sẽ tỉ mỉ cắt nát, ném cho tiểu manh khuyển.
Việc này cũng khiến năng lực thực chiến của Diệp Lăng Nguyệt được nâng cao đáng kể, thân thủ cũng càng thêm linh hoạt, nguyên lực trong đan điền của nàng, cũng tăng trưởng với tốc độ khả quan.
Đến khoảng lần thứ ba đưa thịt, tiểu manh khuyển khi ăn, đã không còn trốn tránh Diệp Lăng Nguyệt nữa, nó mỗi ngày đều sẽ vào thời điểm nhất định, đi ra từ sương trắng, chờ Diệp Lăng Nguyệt.
"Tiểu gia hỏa thấy ta, rốt cuộc không tránh nữa, đây là một dấu hiệu tốt." Diệp Lăng Nguyệt thấy cảnh này, lộ ra nụ cười.
Nhìn từ phản ứng của tiểu gia hỏa, Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, nó chắc chắn không phải là dã thú bình thường, nó dường như không phải loài dã thú ăn thịt tr·u·ng cấp.
Tiểu gia hỏa không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, là ai đã bỏ lại nó?
Diệp Lăng Nguyệt nhìn về phía màn sương trắng kia, trong lòng đầy nghi hoặc, cũng không biết phía sau màn sương mù đó rốt cuộc cất giấu điều gì.
Ngày qua ngày, tiểu manh khuyển đã không còn ác cảm với Diệp Lăng Nguyệt, đã cho phép Diệp Lăng Nguyệt đứng ở vị trí cách nó hơn mười mét.
Khoảng mười lăm ngày, Diệp Lăng Nguyệt rất may mắn săn được một con lợn rừng, con lợn rừng đó to, ước chừng gần hai trăm cân.
"Thịt lợn rừng rất dai, không dễ nhai. Hay là lần này thử xem, đem nó chế thành thịt nướng." Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi, tự tay làm, nướng một cái đùi lợn rừng, nàng còn rắc thêm một chút muối thô lên đùi lợn rừng.
Cũng không biết tiểu gia hỏa, có thích món mới lạ này không, Diệp Lăng Nguyệt mang theo vài phần thấp thỏm, lại tiến vào Hồng mông thiên.
Bên trong Hồng mông thiên, tiểu manh khuyển đã chờ sẵn ở đó, khi thấy Diệp Lăng Nguyệt liền rất vui vẻ vẫy chân ngắn chạy tới.
Sau khi cắn một miếng thịt lợn nướng, tiểu gia hỏa bỗng giật mình, thè cái lưỡi hồng hồng ra, trong đôi mắt xanh thẳm, ngấn nước.
"Nóng quá, tiểu gia hỏa nóng vội." Diệp Lăng Nguyệt buồn cười, gãi gãi đầu nó.
Lông tiểu manh khuyển mềm mại, như tơ lụa hảo hạng nhất, khiến Diệp Lăng Nguyệt rất thích không nỡ rời tay.
Lần này, tiểu gia hỏa không hề né tránh, nó đã không bài xích sự thân cận của Diệp Lăng Nguyệt.
Để Diệp Lăng Nguyệt sờ đầu, rồi sau đó một chút một chút gặm chân lợn, Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy, động tác ăn thịt của tiểu manh khuyển vẫn rất tao nhã, như có ai đã từng dạy dỗ qua.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.
Lần đầu tiên được nếm hương vị thịt nướng, tiểu gia hỏa rất hài lòng, nó gặm hết cả cái chân lợn, thấy Diệp Lăng Nguyệt tắc lưỡi không thôi.
Ăn xong thịt lợn nướng, tiểu manh khuyển tiến lại gần Diệp Lăng Nguyệt, giơ chân lên, dụi vào đùi của Diệp Lăng Nguyệt.
"Ngươi cái tên nhóc này." Diệp Lăng Nguyệt dở khóc dở cười.
Tuy bị dụi người không rõ lý do, nhưng Diệp Lăng Nguyệt trong lòng lại thấy ấm áp, nàng biết, đối với loài chó mà nói, hành động như vậy, nghĩa là tiểu manh khuyển đã chấp nhận nàng.
Diệp Lăng Nguyệt lại cùng tiểu manh khuyển chơi một hồi, mới rời khỏi Hồng mông thiên.
Hơn nửa tháng trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt đã quen thuộc với việc săn bắt dã thú trong núi, không có gì đáng nói.
Khu vực này, cũng khó có thể tìm thấy dược thảo trân quý, Diệp Lăng Nguyệt quyết định đi về phía lưng núi để tìm tòi, thử vận may một chút.
Nếu vận may tốt, ở lưng núi có thể tìm được thanh mộc quả, loại dược liệu quý hiếm mà các tiệm thuốc đang thiếu hàng, giá của nó so với tụ nguyên thảo còn cao hơn.
Càng đi về phía lưng núi, người càng thưa thớt, nhưng các loại dược liệu quý hiếm, lại rực rỡ muôn màu, rất nhiều Diệp Lăng Nguyệt còn chưa từng thấy bao giờ.
Đi khoảng hơn một canh giờ sau, thế núi trở nên dốc hơn.
Một mùi trái cây thoang thoảng bay đến, Diệp Lăng Nguyệt nhìn về phía trước, xuất hiện một khu rừng rậm rạp, trên một cây cổ thụ cành lá xum xuê, có những quả màu xanh biếc to bằng quả hồng.
Thanh mộc quả. Diệp Lăng Nguyệt hai mắt sáng lên, nàng bước nhanh về phía trước.
Có lẽ vì một thời gian không ai hái, những quả này treo đầy trên cành, Diệp Lăng Nguyệt hái một quả, đột nhiên nghe thấy trong rừng phía sau có tiếng soạt soạt, từ trong rừng, bước ra một con thiết tí viên lông xám.
Loại thiết tí viên này, không hề nhỏ, nó cao lớn như tráng hán trưởng thành, cánh tay duỗi xuống gần đến đầu gối, khi hai tay phát lực, có thể bổ một tảng đá ra làm đôi, là loại dã thú nổi danh ở Thất Tinh sơn, thực lực tương đương với dã thú ăn thịt cao cấp.
Lúc này, nó đang nhìn quả thanh mộc trong tay Diệp Lăng Nguyệt, toàn thân lông dựng lên, mặt giận dữ.
Thiết bích viên thở phì phì, hai tay vung lên, đẩy hết những bụi cây gần đó.
Không ổn rồi, khu rừng thanh mộc này là địa bàn của thiết tí viên.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng căng thẳng.
Nàng nhớ, mình từng đọc « Đại Chu chí », thấy nói một số loài dã thú ăn thịt cao cấp có lãnh thổ rất mạnh mẽ, trách nào hồi trước có nhiều người hái thuốc bị giết như vậy.
Thiết bích viên gầm lên giận dữ, cánh tay như gậy sắt đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt cũng không chậm, nguyên lực trong đan điền ngưng tụ trên nắm đấm.
Nàng đạp mạnh xuống đất, thân thể nhẹ như yến, nhanh chóng tránh khỏi công kích của thiết tí viên, trên nắm đấm có tia lôi điện, vung ra ba cái Băng Lôi quyền.
Băng lôi giáng xuống cánh tay trái thiết tí viên, nguyên lực đột ngột bùng nổ, thiết bích viên phát ra tiếng kêu giận dữ, lực băng lôi, ngay lập tức làm nó tróc da bong thịt.
Thiết tí viên kêu lên một tiếng, thân thể cường tráng run rẩy, xương cánh tay của nó bị hai chiêu Băng Lôi quyền của Diệp Lăng Nguyệt đánh gãy.
Hoa ——
Trong tình huống cánh tay trái bị thương, thiết tí viên nổi cơn hung hăng, dùng hết sức mạnh, nhổ một cái cây lớn bằng cánh tay, đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Nó nghiền nát cả một đoạn đường, cây cối, đất đai đổ nát đầy đất.
Diệp Lăng Nguyệt biết không thể đối đầu, cũng không dám liều mạng, dồn hết nguyên lực còn sót lại, đạp chân, chạy vào sâu trong rừng rậm để trốn.
Thiết tí viên ở khu này làm vua làm bá bao năm, sao có thể chịu thua thiệt như thế, nó vung bước, đuổi theo không tha, ép Diệp Lăng Nguyệt chạy bán sống bán chết.
Cũng may trong rừng rậm, cây cối rậm rạp, thiết tí viên lại bị thương, rất nhanh, nó bị Diệp Lăng Nguyệt bỏ xa.
Thiết tí viên đuổi một đoạn đường, thấy phía trước không còn bóng dáng của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ còn cách bực tức, tìm kiếm xung quanh.
Cách đó không xa, trong một cái hốc cây cổ thụ, có một đôi mắt, đang nhìn ra bên ngoài.
Đây là một cái cây già bị sét đánh chết, cành lá đã khô cạn, chỉ còn lại thân cây, Diệp Lăng Nguyệt khi nãy lâm vào tình huống khẩn cấp, mới trốn vào đây.
Thiết tí viên quả nhiên không phát hiện dấu vết của nàng, tìm một vòng rồi đành giận dữ bỏ đi.
Đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt định thừa cơ chạy trốn, nào ngờ thành cây trơn ướt, chân bước hụt một cái, cả người lộc cộc lộn nhào vào trong cái hốc sâu không thấy đáy.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận