Thần Y Khí Nữ

Thần Y Khí Nữ - Chương 47: Nàng không xứng lưu lại tới (length: 8919)

Bạch hỏa?
Hùng Lực vừa nghe Diệp Lăng Nguyệt cũng từng tham gia thiêng hạ đệ nhất rèn, liền thả lỏng.
Danh tiếng của Tứ Phương thành chủ, Hùng Lực cũng biết, có thể vào được thiên hạ đệ nhất rèn, ít nhất trình độ luyện khí cũng không tệ.
Nể mặt sư cũng nể mặt phật, cho dù Diệp Lăng Nguyệt không thể làm công việc nặng nhọc, nhưng chỉ cần luyện khí được, mang về cho hắn - tổng quản đại nhân, là đủ rồi.
Vì vậy Hùng Lực đang tính nhận Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng Mộc Sảng vừa nói, tinh thần hỏa chủng của Diệp Lăng Nguyệt là bạch hỏa, lòng Hùng Lực bỗng chùng xuống.
Hỏa chủng chia làm rất nhiều loại, như võ giả có nguyên hỏa, phương sĩ có tinh thần hỏa chủng, còn có dị hỏa tự do tồn tại giữa trời đất.
Chỉ cần có hỏa chủng, đều có thể luyện khí hoặc luyện đan.
Nhưng về cao thấp của hỏa chủng, chúng được chia thành trắng, lam, xanh, hồng, tím, đen, bạch hỏa chắc chắn là kém nhất.
Ít nhất ở Dã Luyện đường Cô Nguyệt hải, tạp dịch có hỏa chủng kém nhất cũng là lam hỏa.
Nếu Diệp Lăng Nguyệt chỉ có bạch hỏa, vậy nàng không có tư cách ở lại Dã Luyện đường.
"Lời nàng ta nói là thật?"
Hùng Lực hỏi ngược lại Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Mộc Sảng, rõ ràng thấy vẻ vui sướng khi người gặp họa trong mắt nàng.
Mộc Sảng thầm mắng.
"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi muốn ở lại Dã Luyện đường, đâu dễ thế. Đừng tưởng Dã Luyện đường Cô Nguyệt hải cũng như thiên hạ đệ nhất rèn, muốn trà trộn vào thế nào cũng được."
Diệp Lăng Nguyệt không giải thích nhiều, đầu ngón tay vừa động, một đám lửa nhỏ hiện ra.
Đám lửa ấy, trông như bụi trắng, nhưng vì đại lục Thanh Châu chưa từng có hỏa màu xám, hỏa chủng tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt không thể nghi ngờ là màu trắng.
"Tổng quản, ngươi cũng thấy rồi, nàng chỉ có bạch hỏa, theo quy củ lão quản sự đặt ra, lẽ ra nàng không được ở lại Dã Luyện đường." Hùng Lực thất vọng lắc đầu, ra hiệu Diệp Lăng Nguyệt rời đi.
Các tạp dịch nam khác trong đám cũng tỏ vẻ không vui.
Ai nấy thầm nghĩ, tổng quản đại nhân bị sao vậy, sao lại để một kẻ có bạch hỏa hạ đẳng nhất ở lại?
"Hùng Lực, nhưng nha đầu này quả thật là thiên tài luyện khí đấy. Tuy nàng chỉ có bạch hỏa, nhưng nàng đã sửa 'Câu cá đại đế', đó là linh khí sư phụ ngươi trước khi lâm chung chưa làm xong, nàng thậm chí còn nâng phẩm chất của nó lên."
Điếu ngư tẩu đã điều người từ Hoán Y phường đến rồi, đương nhiên không thể trả người về.
Hơn nữa, Đàn Nhất chân quân bụng dạ hẹp hòi, nếu biết Diệp Lăng Nguyệt trở lại Hoán Y phường, nhất định sẽ lấy đủ điều gây khó dễ, khi đó Diệp Lăng Nguyệt ở Hải Tinh đảo đừng hòng sống yên.
Nếu để Tiểu Đế Sân biết, tiểu bá vương đến tìm Đàn Nhất chân quân, chẳng phải ngoài đảo sẽ bị làm cho long trời lở đất.
Nghĩ đến đây, điếu ngư tẩu thấy đau đầu, lần này bằng mọi giá phải để Diệp Lăng Nguyệt ở lại Dã Luyện đường.
"Chuyện đó không thể, bạch hỏa ở cấp độ hỏa chủng tinh thần này, không thể nào luyện ra linh khí tốt được, nhiều nhất chỉ có thể luyện thô ra chút vật liệu khoáng thạch thôi."
Hùng Lực nghe điếu ngư tẩu nói vậy, tỏ vẻ coi thường.
Lão bằng hữu của điếu ngư tẩu, chính là đường chủ Dã Luyện đường trước, đồng thời là ân sư của Hùng Lực.
Năm xưa cây "Câu cá đại đế" chưa xong, Hùng Lực đã từng cố gắng luyện lại nhưng không được.
Chuyện này, hắn luôn để bụng, làm sao có thể tin một nha đầu chỉ có bạch hỏa lại có thể sửa chữa cây cần câu mà sư tôn để lại.
"Tin hay không, tự ngươi nhìn xem đi."
Điếu ngư tẩu đưa cây gậy trúc linh khí cho Hùng Lực.
Hùng Lực nghi ngờ cầm lấy.
Hùng Lực vốn là một luyện khí sư thực thụ, vừa cầm lấy cây cần câu liền phát hiện khác thường.
Bề ngoài cần câu trông không có gì khác, nhưng lại nhẹ hơn rất nhiều, cả lưỡi câu cũng vậy.
Rõ ràng, cần câu này được luyện lại hai lần, tạp chất trong cần câu đã được loại bỏ.
"Dung linh? Ngươi còn dung vào một bộ phận linh thủy?"
Hùng Lực càng nhìn càng kinh ngạc, đặc biệt khi hắn phát hiện trong cần câu còn có một dao động linh lực thủy chi linh rất sống động.
Chính là cổ thủy chi linh này khiến điếu ngư tẩu lúc thả câu thêm nhẹ nhàng, thoải mái.
Đến cả cá trê ranh ma cũng phải mắc câu.
"Chỉ là một chút thủy chi linh thôi, trước đây ta có học được một chút thuật dung linh từ một người bạn."
Diệp Lăng Nguyệt nói người bạn đó chính là Long Bao Bao.
Thực ra, Long Bao Bao chỉ diễn thuật dung linh trước mặt Diệp Lăng Nguyệt một lần mà thôi.
"Ngươi ra góc kia, chọn một khối lưu tinh thiết đã luyện rồi, luyện thô lại hai lần xem sao."
Hùng Lực tùy tiện chỉ đống khoáng thạch trong góc.
Đống khoáng thạch kia đều là tạp dịch của Dã Luyện đường luyện qua một lần, độ tinh khiết ít nhất khoảng tám, chín thành.
Diệp Lăng Nguyệt tùy tiện chọn một khối thiết khoáng, như viết liền một mạch, cầm một cái chùy lên, nghe tiếng lực từ tay nàng, một nhát búa giáng xuống, thao tác thuần thục, như thể nàng đã rèn qua vô số lần rồi.
Diệp Lăng Nguyệt vừa rèn, vừa rót một chút đỉnh tức vào khoáng thạch.
Một búa rơi xuống, mấy tạp dịch nam bên cạnh đều nhíu mày.
Rõ ràng, tay nghề Diệp Lăng Nguyệt chưa hẳn đã thuần thục, với tay nghề thế này, liệu có thể luyện thô hai lần được không?
Nhưng khi một khắc trôi qua, Diệp Lăng Nguyệt đưa khoáng thạch cho Hùng Lực, Hùng Lực thần sắc chưa từng có ngưng trọng.
"Hùng quản sự, như vậy, ta có đủ tư cách ở lại Dã Luyện đường không?"
Hắn cẩn thận kiểm tra khoáng thạch, thốt ra hai chữ.
"Mười thành."
Mấy tạp dịch nam há hốc mồm, má ơi, mười thành lưu tinh thiết?
Bọn họ, tất cả bọn họ, kể cả người có tinh thần hỏa chủng tốt nhất là tử thanh hỏa như Hùng Lực, cũng chưa chắc luyện ra mười thành lưu tinh thiết trong thời gian ngắn như vậy.
Huống hồ, Diệp Lăng Nguyệt chỉ mất có một khắc.
"Từ nay về sau, Diệp Lăng Nguyệt cũng là người của Dã Luyện đường như các ngươi. Về sau nàng sẽ chuyên trách luyện khoáng thạch, rèn hai lần. Mong mọi người có thể sống hòa thuận." Hùng Lực cũng là người nói là làm, tại chỗ quyết định cho Diệp Lăng Nguyệt ở lại Dã Luyện đường.
"Chờ chút, ta còn có một điều kiện. Ta ở lại Dã Luyện đường thì được, nhưng mỗi ngày ta chỉ rèn nhiều nhất hai mươi khối khoáng thạch. Mỗi tháng ngày mồng một, ngày rằm ta muốn nghỉ ngơi. Ngoài ra, ta yêu cầu được hưởng mức lương giống như mấy tạp dịch cũ." Diệp Lăng Nguyệt không vội đồng ý, ngược lại đưa ra điều kiện.
Diệp Lăng Nguyệt là luyện khí sư, nàng rất hiểu, khoáng thạch cực phẩm mười thành quan trọng thế nào.
Nàng gia nhập Dã Luyện đường, đồng thời cũng phải đảm bảo mình có đủ thời gian tu luyện, quản lý Địa Sát ngục, bồi dưỡng Tiểu Đế Sân thật tốt.
"Diệp Lăng Nguyệt, ngươi đừng có được đà lấn tới. Ngươi chẳng qua là có thể tinh luyện khoáng thạch mười thành thôi, mà dám ra điều kiện."
Mộc Sảng nghe xong, bất mãn nói.
"Mộc Sảng, im miệng. Những điều kiện đó của ngươi, Dã Luyện đường có thể đáp ứng ngươi."
Hùng Lực suy nghĩ một lát, cũng thoải mái đồng ý.
Thế là, Diệp Lăng Nguyệt trở thành thành viên mới của Dã Luyện đường Cô Nguyệt hải.
~~ Đêm khuya, một tác giả vô lương nào đó đi thăm Tiểu Đế Sân, tiến hành phỏng vấn nửa đêm.
Vô lương phù: Ngươi có ước vọng lớn nhất là gì?
Tiểu Đế Sân: Lớn lên cưới tẩy phục nhi.
Vô lương phù: Thích nhất điều gì?
Tiểu Đế Sân: Gặm tẩy phục nhi.
Vô lương phù: Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời?
Tiểu Đế Sân: Nhào vào tẩy phục nhi.
Vô lương phù: Có tiền đồ chút được không, đừng suốt ngày tẩy phục nhi, nói cái gì có khí khái nam nhi lên. (giọng bà sói)
Tiểu Đế Sân: Cầu nguyệt phiếu! Cầu phiếu đề cử! (vẻ mặt đau khổ, mọi người ủng hộ đi, nếu không tên vô lương kia sẽ để oa làm tiểu đậu đinh cả đời) ~...
Bạn cần đăng nhập để bình luận